MỐI CHÚA - Trang 131

với chủ dự án, ông trưởng thôn cũ của chúng tôi cũng lập tức gần như
người cấm khẩu, cạy răng chả nói. Như rắn mất đầu, chúng tôi chỉ còn biết
nhắm mắt ký bừa cho nó xong, về phần mình, ông Bích cũng thỉnh thoảng
hát hò, nhưng không đi kiếm tiền như tôi, mà chỉ nghêu ngao cho mình.
nghe thôi... Gõ mõ, gõ nồi niêu xoong chảo như xua ma suốt ngày. Từ ngày
bà vợ chết vì bệnh ung thư, ông ấy cũng liệt giường luôn. Anh hùng khi đã
sa cơ... nó chó thế đấy!

À quên, tiện thể tôi kể luôn: sau khi mọi việc đã an bài thì cấp trên

mới đưa ra kết luận. Cấp trên hùng hồn khẳng định: những tố cáo của bà
con về đội quân áo đen bịt mặt là có thật. Chúng là thành viên của một toán
cướp có tổ chức và bị chính quyền bí mật đập tan từ nay không còn tác oai
tác quái được nữa. Như để kết thúc, ông Quang cười khẩy buông ra câu
quen thuộc: Đời chó thế chứ!

Càng nghe ông Quang kể, tôi càng thấy phải tìm hiểu đến ngọn ngành

sự việc. Tôi dự định sẽ đến gặp ông Bích ngay khi ra khỏi nhà ông nghệ
nhân làng. Nhưng đúng lúc ấy thì tôi nhận được tin nhắn của ông Sinh:
“Chờ ở nhà, bất cứ lúc nào trong ngày mai tôi gọi là phải có mặt, Mr. Đại
đang ở rất gần tôi”.

Tôi quyết định tạm quay về. Không cần đến tin nhắn của ông Sinh,

một cái tin hiển nhiên là quan trọng, mà mẹ cũng muốn tôi có mặt ở nhà để
giải quyết mấy việc không liên quan gì đến cái sân gôn, trong khi ông
Huyện trưởng thì gần như ra tối hậu thư: “Họ sắp xé xác tôi rồi. Tôi không
thể ngồi chờ cậu thêm được nữa, tôi nhất định phải sống”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.