MỐI CHÚA - Trang 141

thắng, sao ông bỏ cuộc sớm thế? Ông định chết mà không sợ mang tiếng
với tổ tiên, dòng tộc, con cháu là kẻ thối chí ư?

- A, gớm cho cái con ranh này. Mày có học hành gì đâu mà cũng chữ

nghĩa, đạo lý sâu xa thế, giọng này đâu phải của con hầu - Cụ quắc cặp mắt
của con cọp dữ nhìn thẳng vào cô hầu gái: Mày là ai?

- Con muôn đời là hầu gái của ông...

- Tao không tin. Con yêu tinh này chui vào nhà tao từ bao giờ, với ý

định gì? Cút ngay ra ngoài. Làm hỏng hết việc của ông.

- Con còn chưa nói hết, con cũng muôn đời là đàn bà!

- Tao không cần biết, tao bảo mày cút!

Cụ Chánh cầm be rượu đã uống cạn, định ném cô cháu họ hầu gái.

Nhưng chẳng hiểu sao tay cụ cứ lả dần xuống, khi nhìn vào cặp mắt to và
sáng của nó. Cặp mắt đó không hề tỏ ra sợ sệt, mà đầy thương cảm, thấu
hiểu. Mà sao tận bây giờ cụ mới thấy nó đẹp thế không biết. Đẹp hơn mọi
bà vợ của cụ. Trời ôi là trời! - Cụ ném chiếc be vào góc nhà, tay đấm vào
ngực, miệng rên lên như một kẻ biết mình hoàn toàn bất lực.

Cô hầu gái không mảy may cảm thấy tủi thân, lặng lẽ bước ra. Mạng

sống của cụ Chánh là thứ quan trọng nhất với cô, còn lại đều chỉ là vớ vẩn.
Bị mắng mà cô thấy nở từng khúc ruột, bởi cô biết, trong tâm trạng hiện
giờ, chẳng có người đàn ông nào nghĩ đến chuyện chết. Thay vào đó, họ
đang nghĩ cách để tận hưởng cuộc sống. Thực lòng thì cô rất quý cụ Chánh.
Là đàn bà, cô nào có khác các bà vợ của cụ mỗi khi được ở bên cạnh cụ.
Nhưng phận tôi đòi, lại mang danh cháu họ bảy đời, không cho phép cô bày
tỏ. Khi cụ Chánh đuổi vợ con ra phố, cô thấy đó là cơ hội cho bản thân.
Biết cụ rắp tâm tự tử, cô đã để ý theo dõi và thấy cụ cho mã tiền cùng thạch
tín vào chai rượu. Chờ cụ Chánh nhãng ý, cô đem chai rượu ngâm cao hổ
cốt và những vị thuốc bổ cho đàn ông thế vào chai rượu độc. Cô nghĩ đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.