MỐI CHÚA - Trang 143

ngực, hai đùi khẽ khép lại. Chính cái động tác đoan chính đó càng khiến
máu cụ chạy ngược từ ngón chân lên tận đỉnh đầu.

- Tao muốn chết để không phải chứng kiến cảnh đời tao loạn, đổi trắng

thay đen. Tao muốn chết vì không muốn chịu nhục bị đày xuống làm thân
chó ngựa. Tao muốn chết để giữ trọn thanh danh với tiên tổ và các bậc hào
phú... Trời ơi, tao muốn chết... - Cụ ôm mặt nức nở ngồi xuống bên cạnh cô
hầu gái - Nhưng - Cụ nhìn trừng trừng vào toàn thân cô ta - chính mày ngăn
cản ý định ấy của tao. Mày muốn tao sống tiếp hay muốn trả thù tao? - Cụ
Chánh dừng lại, nấc lên từng tiếng nghe vô cùng ai oán và uất hận - Nghe
tao hỏi đây: Mày làm thế để làm gì?

- Con không biết. Con chỉ biết nhất định mình phải làm thế! - Mắt cô

hầu gái nhìn cụ nửa như van lơn, nửa như trêu ngươi, toàn thân cô vẫn lồ lộ
trước mắt cụ Chánh như một pho tượng.

- Vậy là duyên tiền kiếp rồi. Trời định rồi. Con hầu chỉ là cái vẻ ngoài

trêu ngươi, thực chất mày là ngọc nữ. Từ hôm nay, mày không còn là kiếp
con hầu. Từ hôm nay, nàng là bà Năm quyền quý nhất của ta.

- Con xin ông! Con không có phận ấy đâu.

- Không, ta chẳng có quyền gì sất. Đều là ý trời. Chả có rượu hợp cẩn

đâu, ngoại trừ chai rượu thuốc độc nàng vẫn còn giấu dưới chăn. Ta và
nàng sẽ cùng chết.

Cụ Chánh nhẹ nhàng ngồi xuống bên người đàn bà mà từ đây là bà

Năm quyền quý. Toàn thân nàng đang run lên không biết vì sợ hay vì sung
sướng. Hương thơm thoát ra từ các lỗ chân lông nàng, tỏa ngào ngạt, chỉ có
thể là hương trinh tiết. Cụ Chánh nhanh chóng trút bỏ mọi sự vướng víu, để
tận hưởng lộc trời ban. Cụ nhẹ nhàng đi vào chốn thiên thai, với một chút
khó khăn đầy sung sướng. Mặt cô hầu gái khẽ nhăn lại, nhưng bằng cái
cách đón nhận tình cảm của cụ Chánh ban cho, thì rõ ràng bà Năm rất hạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.