MỐI CHÚA - Trang 144

phúc. Chưa có cuộc tình nào mà cụ thấy mãn nguyện như với cô hầu gái
một thời. Cụ thắp to ngọn nến để được thấy thân hình nàng ngọc ngà đến
mức nào. Cụ đặt nhẹ môi vào cái đầu vú bé tí xíu, hồng rực như một viên
ngọc màu máu bồ câu, khẽ dùng lưỡi đưa đi đưa lại để cảm nhận thứ hương
đồng trinh nồng nàn tỏa ra khắp cơ thể nàng. Bụng nàng thon nhỏ, thắt lại
nơi ngang rốn rồi nở đều ra hai bên đùi, che chở cho một vật còn quý gấp
ngàn vạn lần châu báu, ngai vàng trên đời, đang ánh lên thứ màu đen huyền
bí, một thứ ánh sáng có thể biến mọi vua chúa trên đời thành những kẻ lạc
đường ngu ngốc.

Họ làm tình cả thảy năm lần, lần nào cũng mỹ mãn. Tiếng rên của

nàng như tiếng reo ca của thiên thần khi gặp giàn nho chín mọng, nung núc
quả.

Và suốt ba đêm như vậy, mỗi đêm cứ phải đủ năm lần, không sót mảy

may.

Gần sáng hôm thứ tư thì cụ Chánh tắt thở, da dẻ vẫn hồng rực như lúc

tách ra khỏi cơ thể nàng.

Cũng từ hôm đó, sau khi an táng qua quýt cho cụ Chánh, cô hầu gái

biến mất. Phần lớn mọi người cho rằng cô là người của Việt Minh cài vào
với một kế mỹ nhân nào đó để giết cụ Chánh. Nhờ vào sự nghi oan ấy mà
cô hầu gái được yên bình sống cho đến khi kể lại cho cậu con trai, đồng
thời là người thân duy nhất, câu chuyện mà bà giữ kín suốt cả cuộc đời.

Bố kể đến đây, tất nhiên là theo cách của ông, có khác chút ít so với

những gì được thể hiện trong Mối Chúa, thì nhìn vào một nơi xa xăm nào
đó trước khi nói thì thầm:

- Người hầu gái đó, bà Năm đó, chính là bà nội của con.

Tôi cũng đã phần nào đoán ra điều bố kể nên không cảm thấy bất ngờ,

khẽ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.