MỐI CHÚA - Trang 148

nước cho dự án. Đấy sẽ là cái lô cốt cuối cùng mà chúng tôi phải nhổ bằng
được. Ông Huyện trưởng hứa, nếu anh em ông ta cố thủ thì huyện sẽ thít
chặt vòng vây, hun khói, thả bom bẩn cho đến khi ngạt thở phải tự buông
cái đầm cá ấy ra. Tuy nhiên tôi biết nói thì dễ, làm được điều đó không hề
đơn giản tí nào. Của đau con xót là một lẽ, lẽ nữa là anh em ông chủ đầm
cá đã ở thế đường cùng. Mất đầm cá là họ mất hết. Cuộc sống của họ,
tương lai con cái họ trông cả vào đấy. Vì thế họ sẽ chiến đấu đến cùng khi
còn có thể. Điều đó phụ thuộc không chỉ vào ý muốn và khả năng của tôi.
Nhưng chuyện với anh em ông chủ đầm cá sẽ tính sau. Giờ tôi phải có ý
kiến chính thức với hàng trăm người đang sốt ruột. Tôi hít sâu mấy cái, cố
tưởng tượng trước mắt mình là những khán giả trong hội trường đến nghe
tôi thuyết trình về một đề tài liên quan đến kế sinh nhai.

- Kính thưa các cụ!

Thưa bà con cô bác!

Thưa các quý cô, quý cậu!

Tôi nhìn lướt một lượt, chỉ thấy loang loáng những bộ mặt.

Thưa các bạn trẻ...

Thưa các em và các cháu!

Có tiếng cười rinh rích khiến tôi cảm thấy lúng túng mất một lúc.

Nhưng dòng máu của Mr. Nam đang chảy trong huyết quản của tôi. Quý vị
nhớ cho điều đó - tôi nghĩ thầm, cũng là để trấn an mình, rằng luôn có bố
bên cạnh.

- Tôi có mặt ở đây trước hết là để bày tỏ niềm biết ơn bà con về những

kế hoạch hợp tác mà chúng ta sắp tiến hành. - Tôi nói tiếp như người sắp
hết hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.