MỐI CHÚA - Trang 158

đổ lỗi cho ai, mà phải tỉnh táo để tìm cách thoắt hiểm và quay về với dân
làng.

Chiếc xe đột ngột dừng lại. Tôi bị xốc nách đẩy xuống. Họ dẫn tôi đi

trong bóng tối dày đặc vì mắt tôi hoàn toàn không thấy lọt vào một chút
ánh sáng nào. Tôi cứ bị vấp ngã liên tục. Mỗi lần như vậy, những kẻ xốc
nách tôi lại thít chặt vào cánh tay tôi.

Cuối cùng tôi thấy mình bị đẩy vào một căn phòng. Tôi ngã nhào

xuống nền gạch trong khi cánh cửa khép lại sau đó vài chục giây. Tất cả
bỗng chìm vào yên lặng. Chưa bao giờ tôi sống trong sự yên lặng khủng
khiếp như vậy. Nó ngầm báo rằng, tôi đang bị cách ly với bên ngoài bởi
một bức tường rất dày.

Tôi đang ở đâu? Đó là câu hỏi xoáy vào não bộ tôi mạnh nhất. Có lẽ

do đòi hỏi của bản năng sinh tồn”.

Tôi phải dừng việc đọc cuốn hồi ký lại để nói sơ qua về cuộc gặp của

tôi với ông Bích. Sau khi thất bại với việc thuyết phục những người nông
dân trong dự án sân gôn, thú thực tôi rất mệt mỏi. Tôi quyết định lần thứ ba
trở lại cái nơi cha tôi thắng thầu xây lắp nhà máy thép. Lần này tôi vào
thẳng nhà ông Bích. Ông hoàn toàn mất khả năng lao động do bị liệt hai
chân, nhưng đầu óc thì vẫn cực kỳ minh mẫn. Ngoài việc phải ngồi trên xe
lăn, ông không có vẻ gì của người ốm yếu. Tôi trong vai người đi khảo sát
về tác hại của môi trường và xã hội ở những vùng nông thôn có các dự án
công nghiệp. Ông Bích có vẻ không quan tâm đến tôi là ai, vì ông đang cần
có người để nói chuyện.

- Bất kể anh là ai, đã vào nhà tôi thì đều là bạn. Từ khi tôi không đi lại

được, việc của tôi là đọc sách và suy ngẫm.

Tôi nói là mình cũng rất thích đọc sách. Ông tỏ ra rất vui. Khi tôi lộ ý

tò mò muốn biết vì sao ông đến nông nỗi này, ông chỉ khẽ cười bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.