MỐI CHÚA - Trang 182

Thoạt đầu ông Xã trưởng còn tỏ ra can trường, đứng ưỡn ngực trước

đám thanh niên, lớn giọng giải thích. Ông gọi đám trẻ là những kẻ nông
nổi, hồ đồ, tự vặt thịt mình ra ăn mà không biết.

- Các cô các cậu đã khi nào tự hỏi, những lời hứa đường mật ấy là của

bọn lừa đảo, bọn ăn cướp, bọn coi tiền là trên hết, muốn cái làng Đồng và
xã này thành một thứ bãi rác, với tất cả những gì cặn bã mà chúng gọi là
văn minh, là phát triển. Rồi con cái của các cô các cậu sẽ sống bằng gì sau
khi nhận tiền đền bù để ăn chơi.

Một trong những đại diện của đám thanh niên đáp lại:

- Chúng tôi không quan tâm đến những điều ông nói. Ông cứ lo cho

ông và gia đình đi, cuộc đời chúng tôi để mặc chúng tôi định đoạt.

- Các cô, các cậu định đoạt như thế nào? Chết non trong bệnh tật, thất

nghiệp, nghiện hút và đủ thứ tệ nạn khác, các cô cậu định trở thành những
cái thây ma khi còn sống ư?

Lần này đáp lại là một đùm cứt trâu bọc trong nhiều lớp giấy báo, từ

giữa đám thanh niên ném về phía ông Xã trưởng với lời hét to:

- Câu trả lời của chúng tôi đây: Cứt! Lý lẽ của ông là cứt, đạo đức của

ông là cứt, tương lai mà ông lo cho chúng tôi là cứt, cuộc đời ông cũng là
cứt nốt. Chúng tôi trả cứt lại cho ông. Chúng tôi cần tiền. Chúng tôi muốn
ngay ngày mai có tiền.

Cuộc giằng co diễn ra trong sự trung lập của đa số dân làng. Họ không

ủng hộ đám trẻ, nhất là những lời nói hỗn của chúng. Nhưng họ cũng
không muốn thấy ông Xã trưởng là người làng Đồng cứ biến họ trở thành
đối địch với chủ dự án. Có vẻ như họ cũng đang bị mùi tiền thu hút. Biết là
không thể làm gì hơn, khoảng gần trưa thì ông Xã trưởng đành rút vào bên
trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.