MỐI CHÚA - Trang 237

xếp hàng thành mấy vòng trong khu khuôn viên rộng mênh mông. Tôi trộm
nghĩ, chỉ cần lọt được vào đây một lần cũng bõ việc phải chui rúc cả đời
dưới háng người khác. Chúng tôi bèn nhập vào hàng và chỉ còn cách nhích
từng tí một. Vì đã được dặn trước, nên tôi cũng chuẩn bị sẵn trong tay một
cái phong bì tiền mừng, y như mọi người. Cuối cùng thì tôi cũng đến lượt
bỏ cái phong bì vào chiếc hòm gỗ to bằng cái hòm đựng thóc của ông nội
tôi xưa kia. Chỉ khác là chiếc hòm không phải làm bằng gỗ sung, mà bằng
gỗ gì đó có màu đỏ rực như máu, chạm trổ rồng phượng, dát vàng dát bạc
hoa cả mắt. Hương thơm hăng hắc, đích thị là mùi gỗ quý hiếm. Mắt tôi
hoa lên thật, chẳng nhìn rõ mặt ai đang túm tụm lại phía trước. Họ còn chờ
để được diện kiến chủ nhân mà tôi đoán là Mr. Đại. Nhưng tận khi ra về
sau màn ăn uống qua loa, chúng tôi vẫn không thấy ngài đâu. Mọi người
thế nào không biết, chứ mắt tôi thì chỉ thấy một cái đống lùm lùm trùm vải
đỏ, tọa ngay giữa chiếc sập, phía sau là một tấm nệm mềm, lọt trong hai tay
ngai, kiểu như cái ghế, dùng để đỡ cho cái đống lùm lùm ấy khỏi đổ. Tôi
thề là chỉ có thế. Tôi không dám hỏi người bên cạnh xem đó là thứ gì.
Nhưng khi trở ra và cả những ngày sau, ai từng có mặt buổi tối hôm ấy
cũng đều râm ran khen chủ nhân khỏe mạnh, tinh anh, tướng mạo vẫn át
chúng, lời nói sang sảng... thì tôi đâm hoài nghi chính mình. Họ đang nói
về ai thế nhỉ? Làm gì có ai trong suốt bữa tiệc, tôi hoàn toàn chắc chắn về
điều đó. Ngoài đám gia nhân rất dễ nhận ra, thêm vài người nhà nhưng hầu
hết đều im lặng, làm gì có ai khác nữa đâu. Chả lẽ lại là cái đống lùm lùm
trùm vải đỏ ấy? Mặc dù bật cười khi nghĩ như vậy nhưng quả thật là tôi
thấy sợ. Tôi đã từng tận mắt thấy một đại nhân, phần dưới teo hết, nhưng
vẫn ngồi trên giường, quấn chiếc chăn và nói chuyện the thé. Vẫn sắp đặt
chỗ cho người nọ, người kia, bổ thiên hạ làm bao nhiêu mảnh thì tốt nhất
trong việc thâu tóm. Chính ông ta khiến tôi tin rằng, nhiều người có thể hóa
thạch ngay cả khi đang sống, do quá già, ăn quá nhiều linh dược khiến thịt
cũng cứng lại không kém gì xương. Nhưng những người ấy đều thấy rõ
hình hài, thấy rõ tai, mắt, mũi, miệng, để khẳng định họ là người bình
thường. Còn đây, chỉ là một cái đống vải đỏ bất động, nhô lên một vật trọc
lóc như cái sọ dừa. Có cảm giác nếu gõ vào đó thì nó sẽ phát ra âm thanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.