MỐI CHÚA - Trang 247

ta cần gì ở nhau, cần gì cho cuộc đời này. Chúng ta có thể cùng nhau đi một
con đường, nói một thứ ngôn ngữ duy nhất, thứ ngôn ngữ mà nói ngày này
sang tháng khác vẫn thấy hứng, không bao giờ nhàm chán, không bao giờ
khiến người khác buồn khổ. Thành thực mà nói với em - Tôi chuyển xưng
hô một cách thống thiết và gần như quỳ một chân xuống phía sau cô gái -
tôi mệt mỏi với công việc quá rồi. Tôi có nhiều nỗi sợ hơn là mọi người
nghĩ. Và tôi muốn thoát ra...

Trong đầu tôi mênh mang một viễn cảnh mà ngay cả những giấc mơ

lãng mạn nhất cũng chưa chắc thấy. Những gì tôi đọc được trong truyện cổ
tích Bắc Âu, những tiểu thuyết lãng mạn Pháp với cảnh yêu đương đầy mơ
mộng, đang hiện hình thành lời qua miệng tôi. Chúng tôi sẽ nói lời yêu
nhau, chân thành và mạnh mẽ, cho cả thế giới này nghe thấy. Chúng tôi sẽ
yêu nhau như đó là sứ mệnh trời trao cho. Tôi sẽ bỏ lại hết, kể cả cái công
ty giàu có mà tôi đang lãnh đạo. Chỉ cần có người phụ nữ xinh đẹp kia luôn
ở bên cạnh, là đủ để chúng tôi bay thẳng vào thiên đường.

- Thì anh cứ thoát ra, có ai cấm cản anh đâu - Đáp lại lời van vỉ của tôi

là một ngữ điệu đầy nhạo báng. Có lẽ chính cô gái này không biết mình nói
thế để làm gì. Nhưng cô ta đã nói ra rồi và điều đó khiến tôi như thoát khỏi
cơn bóng đè.

- Tôi vừa nói gì nhỉ? - Tôi đứng dậy, trở lại chỗ ngồi, nhìn thẳng vào

mặt Diệu - Tôi vừa làm tổn thương cô đúng không? Nếu vậy thì tôi xin
lỗi...

- Anh vừa nói những điều mà anh chưa chuẩn bị để thực hiện.

- Thôi được - Tôi nói bằng thứ giọng của một ông chủ công ty - cô

muốn nói gì về cha tôi?

- Trước hết, tôi muốn biết anh định tìm gì khi về làng tôi tới ba lần,

gặp bằng được cha tôi? Anh có ám ảnh gì khi sợ hãi nhìn cái nhà máy do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.