MỐI CHÚA - Trang 294

địa không muốn bị bỏ lại, bám sát ngay phía sau. Đến mép khúc cua, khi
chỉ còn một vài mét nữa là chiếc xe lao thẳng xuống vực sâu, già Tâm vặn
người bẻ tay lái gần như vuông góc. Chiếc xe nghiêng hẳn về một bên,
trong khi hai bánh phía bên kia bị nhấc khỏi mặt đường. Chỉ có bằng cách
ấy xe mới không bị lật hoặc lao xuống vực. Khi xe đã lấy lại thăng bằng,
già Tâm mới cho xe chạy từ từ. Chiếc xe bám sát phía sau đã không còn
thấy dấu tích đâu nữa.

- Thoát rồi! - Già Tâm thở ra nhẹ nhõm - Buông con bé ra đi kẻo nó

chết ngạt bây giờ! Khổ thân cháu gái.

Tôi vội làm theo già Tâm, như kẻ ăn vụng bị bắt thóp. Hóa ra tôi đã

ôm chặt Diệu trong vòng tay suốt từ khi chiếc xe của già Tâm đánh võng để
chặn xe bọn bắt cóc và cô chỉ còn biết bám chặt lấy tôi, ngồi im. Mặt tôi tì
vào đầu cô để giữ cô không bị va đập. Trong vô thức, tôi đã hà hít đầy lồng
ngực thứ hương thơm từ mái tóc cô. Tay tôi đã chạm vào những phần cơ
thể linh thiêng của cô, để cảm nhận thấy một bầu ngực rắn chắc, đầy sức
sống và ấm nóng. Mặc dù đang đối mặt với nguy hiểm, nhưng tôi đã từng
muốn cuộc rượt đuổi giữa những kẻ định hãm hại cô với già Tâm kéo dài
thêm, để tôi được sống với cảm giác đang che chở cho cô.

- Xin lỗi nhé - Tôi nói nhỏ và ngồi dịch ra trên chiếc ghế có mặt da

bong tróc nham nhở.

Diệu không đáp lại, vẻ mặt vẫn chưa hết căng thẳng. Cô đã tận mắt

thấy mọi việc, vì thế tôi sẽ không cần giải thích gì thêm.

Khi chỉ còn lại già Tâm, Diệu và tôi trên chiếc xe quen thuộc, Diệu

quay nhìn ra bên ngoài trên suốt quãng đường về tới thành phố.

- Cháu đừng trách chúng ta đường đột nhé. Nếu ông Nam còn sống mà

thấy cháu xinh đẹp, giỏi giang như thế này, hẳn ông ấy sẽ rất hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.