MỐI CHÚA - Trang 337

dằng dặc ấy. Có lúc mắt tôi nhòe đi không thể nhìn thấy chữ, trong khi
miệng khô khốc. Giờ tôi chỉ dám làm phiền quý vị thêm chút nữa bằng
đoạn cuối bức thư của bố tôi viết cho Diệu (bởi vì hẳn quý vị đều đoán ra
bố tôi sẽ viết về chuyện gì):

... Chú đã trải qua cảm giác bị tổn thương suốt thời thơ bé, bị truy đuổi

bởi những kẻ chuyên ẩn mình trong bóng tối, nên chú hiểu nỗi sợ hãi của
con trước những bóng đêm mà chú đã góp phần tạo ra. Con có quyền nuôi
mãi trong lòng sự căm hận, khinh bỉ và chú xứng đáng bị nguyền rủa.
Nhưng con gái ạ, chú hoàn toàn không muốn thế. Chú cũng là nạn nhân.
Nói điều đó với con, chú thấy mình thật bỉ ổi, nhưng đó là sự thật.

Chính vì thế mà ngày ngày chú tự trừng phạt mình bằng cách ngồi

xuống viết cho con những dòng thư này. Chú viết để sám hối và để cầu
nguyện cho con gái bình an, lớn lên xinh đẹp và đầy lòng bao dung. Mỗi
lần ngồi gõ bàn phím là mỗi lần nước mắt hối hận của chú lại nhỏ xuống.
Đã là lần thứ bao nhiêu chú không còn nhớ nữa. Nhưng cho dù là lần thứ
bao nhiêu đi nữa, thì cũng chẳng nhờ thế mà làm nhẹ bớt nỗi mất mát đang
hằn sâu trong trái tim con gái. Chú biết điều đó, như biết rằng, ở một nơi
nào kia, luôn có sự phán xét cuối cùng chờ mỗi con người. Giờ đây con có
biết niềm mong ước cháy bỏng nhất của chú là gì không? Chú ước giá như
mọi chuyện chưa từng xảy ra và sau một đêm ngủ an lành, khi tỉnh dậy thấy
con đã là con gái của chú...

Hôm sau tôi lặng lẽ mang lá thư ra trước mộ bố tôi để đốt. Nhìn những

mảnh tàn trắng xốp bay lên từ ngọn lửa, tôi cứ thấy trong đó ánh mắt dịu
dàng, nhân hậu và tha thứ của Diệu.

Hình như còn có cả một cái gật đầu từ thăm thẳm trời xanh, khi tôi

thành kính ngước nhìn lên.

Hà Nội tháng 3 năm 2014 - tháng 3 năm 2017

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.