MỐI CHÚA - Trang 90

thực sự quan tâm đến nó đang tồn tại thế nào. Lâu lắm mới có được thời
giờ thảnh thơi, anh muốn dành mọi tập trung cho việc thưởng thức cảnh
làng quê yên bình. Đó là một vùng quê thuần nông, còn giữ được những nét
đẹp đơn sơ của đất đai, cây cối, nhà cửa, với từng đàn gia súc nhởn nhơ
gậm cỏ, xung quanh là lũ chim sáo, chèo bẻo, từng đàn chim sẻ đồng chao
lượn - những sinh vật đang chuẩn bị biến mất khỏi xứ sở này. Anh thấy tâm
hồn tràn ngập một niềm phấn khích, nên bảo bác tài cho dừng xe để bước
ra ngoài. Không khí giữa thu khiến bầu trời trong xanh, ngổn ngang mây
trắng xốp với từng cơn gió nhè nhẹ mang theo hương thơm của lúa đang
chín. Thấp thoáng trên những con đường chạy ra cánh đồng là cảnh những
người nông dân đi làm bằng xe máy, lao vùn vụt, tạo ra một ấn tượng khá
bất ngờ. Việt đã ở rất gần với cái nhà máy thép nhưng anh vẫn không muốn
chú ý đến nó. Anh sợ chính mình sẽ phải đối mặt với những vấn đề mà ít
nhiều anh đều có dính dáng vào. Anh đang cố giả định là mọi chuyện chẳng
liên quan gì đến mình, đến cuộc đi ngẫu hứng này. Nhưng tự nhiên Việt cứ
như người bước hụt.

- Nó đấy. Thứ mà cậu đi tìm chính là nó đấy.

Lời bác lái xe như tuột vào khoảng không mênh mông. Việt không đáp

lại, chỉ im lặng nhìn. Mãi sau anh mới tìm cách hướng chuyện sang phía
khác:

- Có vẻ như già biết rõ đường về ngay từ đầu, tại sao lại cứ bắt cháu

phải tra trên bản đồ?

- Vì tôi nghĩ thô sơ là có thể cậu sẽ bị lạc, sẽ bỏ ý định tìm về cái nơi

mà thú thật là tôi chẳng muốn quay lại, nhất là khi đi cùng với cậu.

- Có chuyện gì đã xảy ra?

- Cậu sẽ sớm biết. Tôi vụng kể lắm. Vả lại, khi trí nhớ dành cho việc

tìm đường và lựa những cái ổ gà, thì mọi việc khác phải quên đi cậu ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.