MỐI CHÚA - Trang 91

Việt không nói gì thêm. Anh quyết định vào thăm một vài gia đình

nông dân ở những làng lân cận. Họ nhìn Việt không mấy thiện cảm, nhất là
khi thấy anh ăn mặc như một ông chủ nhỏ. Nhưng những gì không phải
chuyên môn mà anh học được khi còn ở nước ngoài, hóa ra lại rất hữu ích.
Nhờ thế mà anh nhanh chóng tìm được cách hòa nhập vào với cuộc sống
của họ, thay vì chỉ đứng quan sát. Anh trêu đùa đám trẻ, cho chúng thấy là
mình khá nhiều trò nhộn, chẳng hạn như những màn ảo thuật đường phố
đơn giản từng khiến đám sinh viên Anh quốc trầm trồ. Dần dà, mọi người
không còn ác cảm với Việt nữa mà nhìn anh bằng ánh mắt hồn hậu muôn
thuở của dân nhà quê.

Người đàn ông mà Việt bắt chuyện, vốn làm nghề xe ôm nhưng tổ tiên

của ông truyền cho ông ta tí gen văn nghệ, đủ để vừa gõ trống, dập phách
hay gảy đàn cò, vừa hát những làn điệu dân ca quan họ khá mùi mẫn. Lúc
Việt và bác lái xe bước vào nhà, ông đang ngồi quay lưng lại màn hình, trên
đó lời bài hát xuất hiện từ từ còn ông thì hát theo. Việt và ông lái xe không
khỏi tròn mắt kinh ngạc khi lời và chữ khớp đến từng mi li mét. Không có
bất cứ một sự sai sót nào, dù nhỏ. Ông bỏ mặc để Việt và người lái xe tự
tìm chỗ ngồi, như bỏ mặc những kẻ không mời vô duyên nào đó nhưng
thích xem thì cũng không cấm, cứ thế hát cho tận hết bài.

Việt vỗ tay reo lên đầy vẻ xã giao:

- Tuyệt quá!

- Anh cần gì? - Ông nghệ nhân ngừng hát và quay lại nhìn hai vị

khách - Không thấy là tôi đang luyện nghề à?

- Cháu xin lỗi, vì cháu thấy chú hát mượt mà quá, nên tò mò muốn

được làm quen. Cháu rất mê quan họ Bắc Ninh.

- Thật thế hả? Anh là của hiếm đấy. Ngồi xuống đi, từ giờ anh và bác

sẽ là khách của tôi. Mà anh thấy tôi hát mượt thật à - Mặt ông nghệ nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.