thế, không ai khác ngoài hai bố con. Con nằm dài thượt trên giường bố và
ngay cả khi chương trình ti vi đã hết, con vẫn tiếp tục ngắm nghía những
vệt nhiễu trên màn hình; con không thể nhớ được chuyện ấy đâu, lúc bấy
giờ con còn quá nhỏ. Cuối cùng con thiu thiu ngủ vào khỏang hai giờ sáng.
Bố đã muốn dắt con về phòng của con, nhưng tay con vẫn ghì vào chiếc gối
dựa vốn được khâu vào đầu giường bố, chặt đến nỗi bố không tài nào tách
con ra được. Con ngủ theo chiều ngang của tấm ga trải và con chiếm hết cả
chỗ. Thế là bố phải ra nằm trên ghế phô tơi, đối diện với con, và bố đã
ngắm con cả đêm. Không, con không thể nhớ được chuyện ấy đâu, bấy giờ
con mới có chín tuổi.
Julia không nói gì, Anthony Walsh bật lại vô tuyến.
- Họ kiếm đâu ra chuyện này thế nhỉ? Cần có một trí tưởng tượng cực kì
phong phú. Chuyện này luôn khiến bố phải thán phục! Ngộ nhất là rốt cuộc
người ta lại đâm ra gắn bó với cuộc đời của những nhân vật này.
Julia cùng bố cô cứ ngồi đó, bên cạnh nhau, không nói gì thêm. Tay
người này đặt cạnh tay người kia và không một khoảnh khắc nào chúng xác
lại gần nhau và không một lời nào khoấy động không gian tĩnh mịch của cái
đêm hết sức đặt biệt này. Khi những tia sáng lờ mờ của buổi ban mai lọt vào
phòng, Julia đứng dậy, vẫn lặng im, đi xuyên qua phòng khách và trên
ngưỡng cửa phòng ngủ, cô quay lại.
- Chúc bố ngủ ngon.