MÔI KỀ MÔI - Trang 160

Chương 14

Russ giật mình tỉnh giấc, có cái gì đè trên ngực anh mạnh đến nỗi anh
tưởng mình ngạt thở. Anh nhìn trần nhà nghiêng nghiêng, ngọn đèn tỏa ánh
sáng dịu nhẹ khắp căn phòng Laurel.

Sức nặng trên ngực anh phải là Laurel, chắc đang ngủ ngon lành. Chỉ có
anh mới được cảm nhận từng xăng ti mét trên thân thể Laurel, nàng làm gì
có thứ tóc rậm rì này trên cả người.

Russ liếc xuống và bắt gặp ánh nhìn không chớp mắt của Ferris. Con mèo
đang nằm ườn trên ngực, bụng, tay trái và eo anh, cái đuôi ngoe nguẩy dọc
hông Russ.

“Xuống khỏi người tao.”

Ferris nhấc một chân lên liếm.

“Bỏ nó ra, đồ bóng mọc lông.” Russ cố gắng nhích ngực ra, để đẩy Ferris
xuống, nhưng còn mèo chỉ nhìn anh chằm chằm, rõ ràng không quan tâm.

“Laurel.” Russ quay đầu và cố gắng làm Laurel chú ý bằng cách cào những
ngón tay dọc đùi nàng, nhưng nàng thậm chí không nhúc nhích vì đang
ngủ, đôi môi mở ra khi nàng thở nhè nhẹ.

Tay anh mỏi rời, hai lá phổi thắt lại. Anh không muốn làm đau con mèo của
nàng, nhưng đây là lúc người ta phải cứng rắn. Ferris không cần chỉ dẫn, nó
cần ai đó không phải kẻ ngốc là được, nhìn vào mắt nó và nói cho nó biết
điều gì sắp xảy ra. Russ sẽ chỉ ra ai đó phải là anh.

“Nghe này, Ferris. Tình hình là tao sẽ vẫn đến đây dù mày có thích không,
nên tốt hơn là mày quen đi. Và tao không giống Laurel, tao không để tâm
mấy chuyện tào lao ‘Tôi bị thương, tôi đói’ đâu.”

Ferris ngẩng đầu lên, lim dim đôi mắt màu xanh nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.