MÔI KỀ MÔI - Trang 161

“Vậy nên trong khi mày đã được Laurel bọc móng chân lại rồi, tao chỉ nói
với mày là tao không dễ chơi đâu. Chúng ta có thể thân thiện, có thể là bạn,
nhưng chỉ khi mày hiểu nguyên tắc. Và nghĩa là bỏ cái mông đầy lông của
mày khỏi người tao mau. Bỏ không?” Anh nhìn Ferris bằng ánh mắt như
nhìn bọn nhạc rock đang cố hát thật to.

Con mèo chớp mắt, rồi đứng dậy và duỗi căng người ra, ấn những móng
vuốt xuống ngực Russ và gần như châm vào đến tận phổi. Rồi nó nhảy
xuống sàn nhà rất nhanh nhẹn trái ngược hẳn với thân hình ục ịch.

Russ hít một hơi thật sâu, hớp lấy khí ôxy mà sức nặng của Ferris đã chặn
mất của anh. “Tốt rồi. Ra đó thôi. Tao nghĩ hai ta đã hiểu nhau.”

Anh bước ra khỏi giường, định dùng nhà tắm, nhưng anh thấy mình đang
say sưa ngắm Laurel ngủ. Khi thức nàng đã xinh đẹp rồi. Lúc ngủ, nàng
quá thanh tao, giống như một nàng tiên cuộn mình trên giường, đôi tay để
dưới má ở vị trí cầu nguyện. Nhìn nàng như bị giày vò, mong manh, không
thể chạm tới.

Russ lắc đầu. Chúa ơi, anh ngớ ngẩn vì nàng mất thôi. Anh cảm thấy mình
đã có tình cảm gì đó với nàng mà anh không tài nào nắm bắt được, anh
cũng không muốn nắm bắt. Nhưng nếu rời xa nàng thì thế giới này sẽ trở
nên thế nào.

Những vết nẻ xuất hiện dọc làn da của nàng vì chăn đã rơi hết xuống sàn
khi họ lao vào nhau mãnh liệt. Kẹo rơi vãi khắp nơi, đổ cả vào gói bao cao
su và trên đống kẹo que vỡ vụn. Toàn cảnh thật quá sức quyến rũ và mãn
nguyện.

Anh đã mang niềm sung sướng đến cho Laurel, nhiều hơn cả anh có thể
tưởng tượng.

Khi anh gạt kẹo và giấy gói xuống nền nhà, ngón chân anh đá phải cái gì
rất cứng. Cúi xuống, anh nhìn thấy một trong những tấm ván đỡ cái hộp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.