MÔI KỀ MÔI - Trang 11

sách có tới 17 vị cà phê khác nhau.

“Ôi Chúa ơi!” Lướt mắt nhanh qua các tên trong danh sách, nào là vị Pháp,
vị Vani, vị Mùa đông ấm nóng, còn bao nhiêu thứ nữa, cả vị Quả phỉ là
quái gì nữa chứ, Russ nói: “Cứ cho tôi một cốc không cần hương vị gì đâu,
uống giống cà phê là được.”

Nhân viên phục vụ cười khẩy. “Anh biết không, ở mấy hãng cà phê Perkins
dưới phố, đáy các thùng hàng của họ vẫn còn chút ít đấy!”

Thật là đồ con lừa hợm hĩnh.

Trong giây lát, Russ đang cân nhắc xem có nên đưa phù hiệu của mình ra
để dọa tên phục vụ thô lỗ này không thì có ai gọi tên anh: “Russ!”

Giật nảy mình, anh quay ra nhìn cô nàng tóc vàng hoe đang đứng dậy, một
nụ cười đầy vẻ vui thích nhảy nhót trên khuôn mặt nàng. “Thật tuyệt anh đã
đến! Em chờ anh mãi Russ ạ!”

Gì đây...

Cô ấy biết tên anh, Russ sửng sốt tột cùng.

Cô nàng chạy tới bên, siết chặt đôi bàn tay anh. Cô ấy biết tên anh, lại còn
rất vui mừng khi gặp anh. Anh đang nắm tay bạn gái của Dean mà không
có bất kỳ manh mối nào để biết có chuyện gì đang xảy ra nữa. “Xin chào!”,
anh nói.

Chà, anh phải nghĩ rất nhanh.

“Có thể cô ấy sẽ chọn vị cà phê cho anh”, gã phục vụ nói.

Russ quay lại ném về phía gã ánh mắt trừng trừng giận dữ, gã chỉ nhún vai.

“Tới lấy cà phê đi Russ. Em ngồi ngay đằng kia kìa!” Cô nàng chỉ tay về
phía bàn của mình, lại siết tay anh một lần nữa và mỉm cười, rồi bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.