MÔI KỀ MÔI - Trang 13

Laurel

Thứ Tư

7 @ Starbucks, số 117

Dựa trên tin nhắn, họ đã phục kích phía ngoài địa chỉ này, hy vọng Dean
xuất hiện và họ có thể bắt hắn để tra hỏi, rồi tống hắn vào xà lim.

Nhưng Dean thì chẳng thấy đâu cả, vậy còn cô nàng này là ai?

Russ quyết định giả bộ không biết gì một lúc để xem có moi được thông tin
gì từ cô nàng không. Anh không muốn nhường lợi thế cho cô ta nếu cô ta là
bạn tình của Dean, dù cho trong lòng anh cảm thấy giả thiết đó không có cơ
sở. Có chuyện gì đó đã xảy ra, và anh phải tìm hiểu cho rõ.

Vừa nhìn mảnh vải hoa nghệ thuật hình lập phương màu đỏ xen tía bên trái
đầu cô ấy, Russ xoa xoa cằm và tự nhận lỗi. “Cô nói đúng. Phải là bảy giờ.
Xin lỗi tôi đã đến muộn.”

Cô ấy chạm vào bàn tay Russ đang đặt trên bàn, vuốt nhẹ rồi nói: “Anh
nhìn em khi nói được không? Em bị điếc mà, nhớ không?”

Cô ấy bị điếc ư? Anh không hề nhớ. Anh cũng chưa từng biết điều đó. Ôi
lạy Chúa, Russ khép cằm lại. Anh băn khoăn chưa đầy một giây liệu cô
nàng có nói dối không, nhưng sau đó anh nhận ra ngay cô ấy nói giọng mũi
và không có ngữ điệu. Đó là đặc trưng trong cách nói của người điếc.

Bàn tay nàng đưa dọc theo cạnh khuôn mặt ra hiệu bằng ngôn ngữ cử chỉ
nhưng anh không hiểu. “Khi anh quay đi, tôi không đọc lời anh nói được vì
không nhìn thấy môi anh.”

Để cho hài hước một chút và lấy lại phản xạ cho mình, Russ chỉ ngồi im,
giữ cho khuôn mặt lạnh khoảng hai mươi giây. Sau đó mặc dù chưa biết
nên bỏ đi hay ở lại, anh cố gượng cười. “Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ gì cả
đâu. Và xin lỗi vì tôi đến muộn.” Anh khẽ bật cười, tiếng cười nghe như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.