MÔI KỀ MÔI - Trang 115

nên rất trống trải. Căn nhà cũ kỹ đó sẽ cần sửa chữa nhiều và những khung
cửa sổ lỏng lẻo sẽ làm tiền hóa đơn máy sưởi tăng vọt mỗi mùa đông.

Russ không có thời gian, tiền bạc hay kiên nhẫn để xử lý những tình huống
này. Ngôi nhà nhỏ xíu bây giờ, sân nhà làm đường xe vào và cất xe rồi đi
sáu phút là đến cửa, với anh là hoàn hảo rồi.

Anh kéo mạnh hộp kem đã quá hạn sáu tháng ra ngoài. Anh thậm chí chẳng
nhớ đã từng mua nó. Rất tò mò xem nó thế nào, anh bóc hộp kem ra, một
thứ mùi hôi thối xộc ra, thứ mùi anh chỉ thấy trong nhà giam. “Ôi, chết
tiệt.”

Cố gắng ép nắp hộp bằng bìa mềm nhũn, nhớp nháp đóng lại, anh không
chú ý Sean đã quay lại.

“Anh Russ ơi!”

“Gì?” Anh ngán ngẩm, vứt hộp kem vào túi rác, hy vọng cái túi ni lông sẽ
bọc kín được mùi này.

“Có người đến tìm anh.”

“Hả?” Quay đầu lại. ôi tệ quá, không phải là Laurel đang đứng sau lưng cậu
em đấy chứ.

“Laurel!” ôi Chúa ơi. Anh còn đang trợn tròn mắt nhìn đống đồ ăn đã bốc
mùi thì Laurel đã vào tận bếp nhà anh rồi. Đá cái túi rác sang một bên, anh
buộc chặt dây túi lại cho đỡ mùi và đóng sầm cửa tủ lạnh. Rồi anh đảo mắt
nhanh lại khắp phòng bếp để xem còn cái gì tệ hơn nữa.

Bát đĩa bẩn đầy ngập chậu rửa, báo bày khắp mặt bàn ăn. Sàn nhà làm bằng
chất nhựa dẻo thì rạn nứt, các ngăn đựng đồ sứt mẻ và han gỉ hết các khớp
nối. Nhìn thật chán ngán, cũ kỹ như đống đổ nát.

Anh chùi tay vào quần bò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.