MÔI KỀ MÔI - Trang 117

Russ nghĩ không gì có thể mua chuộc được Sean lúc này, kể cả trải nghiệm
đêm qua, nhưng dù sao anh cũng dừng lại. Anh vẫn ôm chiếc eo mảnh mai
của nàng.

“Dean lại gửi mail cho em,” nàng nói, thọc tay vào sâu trong túi áo khoác.
“Hắn muốn gặp em tối thứ Bảy. Hắn chỉ viết có vậy thôi.”

Russ hy vọng đây là cơ hội mà họ đang chờ đợi. Họ có thể sắp xếp để bắt
Dean ở bất cứ nơi đâu hắn muốn hẹn gặp Laurel. “Tốt rồi, thỏ con của anh,
rất tốt.”

“Em phải nói với anh ngay rồi mới trả lời.” Nhìn nàng cau mày có chút gì
đó như chua xót vì sự thật đang xảy ra, nên anh hôn lên những nếp nhăn
trên trán nàng, vừa xoa xoa lưng nàng chỗ ngay dưới dây áo con. Điện
thoại kêu. Anh mặc kệ.

“Cảm ơn em, em đã làm đúng.” Anh hôn lên thái dương, lướt môi trên hàng
mi của nàng. Nàng thở dài nhẹ nhõm.

“Em không thích làm phiền anh, nhưng Jerry đang đợi máy.” Sean vẫy vẫy
cái điện thoại về phía anh.

Russ quay lại, trừng trừng nhìn Sean, nó đang cười toe toét, rồi chộp lấy cái
điện thoại từ tay nó. Anh cố tình bước về phía cửa sau để Laurel không thể
nhìn thấy anh nói gì.

“Cái chết tiệt gì thế Anders? Cảm ơn vì đã thông báo Laurel tới đây nhé.
Tớ đang chổng mông trong đống đồ ăn thối rữa, đang dọn tủ lạnh.”

Jerry cố nén cười. “Xin lỗi, tớ định gọi cậu, nhưng đãng trí quá. Có báo cáo
tài chính của nạn nhân cuối cùng của Dean rồi đấy. Cô Morgan quên chưa
khai báo là đã thêm Dean vào tất cả các tài khoản của mình từ hai tháng
trước, về mặt kỹ thuật thằng khốn đó không trộm một xu nào trong số hai
mươi nghìn đô la của cô ấy - chỉ là hắn có quyền sử dụng các tài khoản đó
thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.