MÔI KỀ MÔI - Trang 116

“Xin lỗi nếu em đến không đúng lúc.” Laurel bặm môi lúng túng và kéo cái
khăn quàng cổ lên.

Chúa ơi, anh lại nghĩ tới điều anh muốn làm với cái khăn kia. Rồi anh sẽ
làm, một ngày gần đây thôi, quấn khăn quanh tay nàng, và trói nàng vào cột
giường.

Bây giờ anh chỉ làm một cảnh sát nghèo túng với cái bếp bẩn thỉu đang
hứng tình. Chắc chắn anh sẽ gây ấn tượng.

“Không, không có gì, anh chỉ... đang dọn dẹp thôi.”

Sean khịt mũi, phiền thật. “Em gặp Sean chưa? Em trai anh đấy. Sean này,
đây là Laurel Wilkins... ờ, bạn anh.”

Sean nhìn anh đầy ngờ vực. Russ cụp mắt nhìn xuống cái túi rác, hy vọng
Sean sẽ hiểu ý giúp anh ra khỏi đây.

“Chị ấy tự giới thiệu rồi.” Sean cứ đứng thế một lúc lâu, nhưng rồi cũng
thong thả đi về phía cái túi. Nó mở cửa sau rồi cầm túi rác ném ra ngoài. Ở
đó không có thùng rác.

Russ không phàn nàn. Ít nhất thì nguồn gốc của cái mùi hôi thối cũng biến
đi rồi.

“Em xin lỗi. Em cứ nghĩ thanh tra Anders sẽ gọi và cho anh biết em đang
trên đường tới đây. Anh ta nói vậy khi nói chuyện với em ở sở cảnh sat.”

Lời nàng nói lập tức đẩy anh ra khỏi mối quan tâm về việc đang dọn dẹp.
“Tại sao? Có chuyện gì rồi? Dean làm gì em à?” Anh băng qua căn phòng,
vuốt tóc nàng ra sau, nhìn xoáy vào mặt nàng.

Nhìn nàng rất lo lắng. Và cực kỳ dễ thương.

Anh hôn nàng thật nhẹ. Nàng cứ để vậy, kể cả khi anh kéo cho đôi môi
nàng lướt trên mặt anh. Nhưng rồi nàng khẽ đẩy lên ngực anh và phóng mắt
nhìn trực diện vào Sean, thật sự lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.