MÔI KỀ MÔI - Trang 129

cảm thấy không đúng nếu để mẹ em ở nhà một mình.” Laurel nhìn chằm
chằm những bọt khí bay lơ lửng trong cốc nước ngọt. “Nhưng anh biết đấy,
em nghĩ như thế cũng tốt cho em. Em đã sợ năm đó em phải rời trường, ôi,
em đã có những tháng ngày thật tuyệt, nhưng em cũng sợ hãi. Em sợ không
phù hợp, em sẽ luôn là cô gái lúc nào cũng phải cố gắng lắng nghe giữa
toàn những người điếc. Em sợ không theo nổi các khóa học ngôn ngữ ký
hiệu cả Mỹ và Anh, và em sợ mọi người sẽ nghĩ rằng em chỉ là kẻ giả mạo
không biết gì hết.”

Lẽ ra phải cảm thấy rất khủng khiếp, Laurel lại có cảm giác khuây khỏa vô
cùng, cuối cùng nàng cũng tự thú nhận những gì nàng đã hoài nghi trong
một thời gian dài. “Thế là em về nhà vì cha em mất, nhưng em ở lại luôn vì
em sợ.” Nàng nhìn Russ. “Nghe thống thiết nhỉ?”

Anh lắc đầu. “Không, không hề. Mọi người đều biết đến cái gì đó giống
như nỗi sợ. Bây giờ anh cũng đang sợ anh nuôi dạy Sean rất tệ. Nghe em
nói người anh cũng bị tê liệt rồi đây này.”

“Em sẽ không bao giờ nói ra được.” Laurel đưa mắt tìm Sean, nó đang say
sưa chơi trò đua xe. Rõ ràng có vấn đề giữa Sean và Russ, nhưng thật khó
cho cả hai để chuyển mối quan hệ anh em thành mối quan hệ cha con. “Em
nghĩ Sean sẽ ổn thôi.”

“Và em không muốn lo sợ thêm nữa Russ ạ. Em muốn thử làm bất kỳ thứ
gì và mọi thứ em từng muốn, và nếu vấp ngã thì cũng chẳng sao.”

Russ nhìn nàng ranh mãnh. “Anh nghĩ quyết định làm tình trở lại của em
vô cùng tuyệt vời. Và em đã tỏ ra có khả năng trời sinh về chuyện đó.”

Khi nàng thở gấp, anh bật cười. Laurel nhấc cái cốc lên, nàng nghĩ như vậy
còn tốt hơn là sợ bị ngạt thở, và chẳng hề để ý đến chiếc khăn giấy trên
bàn. Nàng không thể nhìn anh nếu không nàng sẽ chui xuống gầm bàn vì
xấu hổ mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.