MÔI KỀ MÔI - Trang 16

giọng, kéo khóa áo khoác ra, thật không thoải mái chút nào. Không biết nói
vậy có khiếm nhã lắm không?

“Điếc hả? Đúng rồi, Michelle bị điếc. Vậy nên em mới biết cô ấy. Chúng
em học cao đẳng cùng nhau một năm rồi em về nhà. Nhưng em không bảo
anh là em biết Michelle vì em không muốn anh biết em chủ định nói
chuyện với anh. Nhưng dù sao em cũng nói ra rồi. Nếu chưa thì rồi em
cũng nói thôi.” Nàng cười to, vén mái tóc ra sau vai.

Russ bắt đầu nhận biết được rõ ràng hơn sự việc đang diễn ra với anh.
Laurel đã gặp ai đó trong phòng nói chuyện chung ở trường phổ thông.
Trevor Dean. Không giống Trevor Dean, nhưng dùng tên anh, Russ Evans,
trò gian xảo...

“Cô có biết tôi là cảnh sát không?”

Nàng chớp mắt. “Cảnh sát? Anh đã nói vậy mà?”

“Đúng, cô biết tôi là cảnh sát à?”

Anh căng thẳng chờ câu trả lời của cô ấy. Cho đến lúc này, họ chưa có lý
do gì để kết luận Dean đã biết họ đang điều tra hắn.

“Đúng vậy, anh đã nói với em thế mà.”

Câu trả lời của Laurel chứng tỏ giả thiết thật lạc lõng. Một trò đùa. Hắn
đang chọc tức cả đội của anh, đẩy họ đi quẩn quanh - hay đặc biệt hơn là
lòng vòng quanh hắn. Và hắn kéo cả người phụ nữ này vào cuộc.

“Anh đã nói với em rất nhiều Russ ạ.” Cô nàng cười tán tỉnh.

Anh chỉ có thể ngồi mà tưởng tượng. Anh tức Dean phát điên, anh co chân
gạt chân Laurel ra. Anh giật mạnh chân lại thật nhanh, cảm nhận được hơi
thở gấp của nàng.

“Laurel, tôi không phải là người đã trò chuyện trên mạng với cô đâu. Thậm
chí tôi chẳng có máy tính nữa.” Nếu có máy tính có thể anh sẽ ném nó ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.