MÔI KỀ MÔI - Trang 184

Tất cả mọi tế bào của anh đều muốn dịch lên một inch, đẩy vào nàng đang
nóng bỏng rộng mở, nhưng Russ muốn Laurel làm điều đó. Còn một bước
cuối cùng để họ hòa quyện vào nhau theo cách mà anh biết sẽ làm cả hai nổ
tung.

“Anh cũng thấy thế với bộ đồ của em,” anh bảo nàng khi nàng kéo lại.
“Anh không thích, nhưng vẫn thấy rất hấp dẫn. Tóc đuôi sam và tất cả.”

“Còn cái váy thì sao?”

Anh nhìn xuống. Nó ngắn vừa đủ, bây giờ anh mới nhìn thấy được vì nàng
đã cởi quần tất ra. Anh có thể cảm thấy mọi thứ, nhưng tất cả ẩn sau mảnh
vải kẻ sọc nhỏ xíu ấy.

“Thật ra, anh thích cái váy này. Em nên mặc nó chỉ khi ở riêng với anh thôi.
Thường xuyên.”

Nàng khẽ cười, tiếng cười như hơi thở ấy tắt ngấm trong hơi thở hổn hển.

Laurel không say, nàng chắc chắn, nhưng nàng hơi chếnh choáng. Đủ để
gạt bỏ mọi lưỡng lự xuất hiện về việc làm tình trong một chiếc xe hơi.
Nhưng ngay cả khi người nàng rung chuyển cùng Russ, ngực nàng cọ vào
chiếc áo sơ mi của anh, nàng tự hỏi. “Nếu ta làm thế này, anh có thể gặp rắc
rối không?”

Anh là một cảnh sát, xét cho cùng, dính dáng vào dư luận không hợp khuôn
phép cho lắm.

Russ khéo léo kéo áo nàng xuống. “Em đang làm gì thế? Em chỉ ngồi trên
đùi anh thôi. Cái đó có làm sao đâu.”

Laurel nhích người, họ quyện vào với nhau. Hớp lấy chút không khí, giữ
chặt vai anh, nàng cố mở mắt ra và ngửa đầu ra sau. “Em vẫn chỉ ngồi trên
đùi anh thôi. Không có gì ghê gớm lắm, đúng không?”

Môi Russ không cử động vì anh đang nghiến chặt hai hàm răng, nhưng
nàng gần như chắc chắn anh có nói: “Đúng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.