MÔI KỀ MÔI - Trang 223

“Vì...” Ngủ với Russ, đó là lý do.

“Laurel Anne. Con lớn rồi. Mẹ nghĩ con hẹn hò với ai đó là điều thật tuyệt
vời.”

Laurel bối rối. “Con nghĩ mẹ không thích con hẹn hò. Mẹ luôn can ngăn
con mỗi khi con tỏ ra thích anh nào đó.”

“Mẹ không thích con mang về nhà những kẻ thua cuộc chuyên ăn bám như
hồi phổ thông. Đó là bọn trẻ hoang mà con muốn cưu mang và cải tạo
Laurel ạ. Nhưng chúng là những kẻ thất bại, rõ ràng và dễ hiểu. Còn con
hẹn hò với những người đàn ông có nghề nghiệp ổn định và đối xử tốt với
con thì không vấn đề gì. Thực ra, mẹ còn khuyến khích điều đó.”

Ôi, bây giờ nàng mới hiểu. Sau sáu năm đơn độc. Sẽ chẳng có gì thay đổi
cả. Laurel vẫn không đủ dũng khí để tìm ra người đàn ông của riêng mình.
Tới tận bây giờ vẫn không, khi sự chán nản và nỗi cô đơn cuối cùng buộc
nàng phải trò chuyện với Russ, mà không phải là Russ thật.

“Ơ.”

“Mẹ xin lỗi nếu con nghĩ mẹ không muốn con hẹn hò. Mẹ chỉ muốn con
lựa chọn sáng suốt. Thật sự, mẹ muốn con hạnh phúc, con yêu ạ, và nếu
Russ Evans làm con hạnh phúc, thì mẹ cũng hạnh phúc.” Mẹ nàng đặt cái
dĩa xuống. “Con biết rồi đấy, Laurel, mẹ mắc rất nhiều sai lầm khi nuôi dạy
con.”

“Không, không phải thế đâu mẹ!” Laurel quá choáng váng và làm rơi cái
cốc xuống mặt bàn, cà phê tung tóe khắp nơi.

“Có mà. Nghe này, mẹ đã rất sợ hãi khi không chạy chữa được cho con, để
con không thể nghe được nữa. Vừa sợ vừa lúng túng, mẹ đã chỉ nghe theo
lời các chuyên gia y khoa. Họ bảo mẹ rằng để con thành công, phải dạy con
nói. Thời điểm đó quan điểm này đang thịnh hành, và mẹ nghĩ vì họ là
chuyên gia nên họ biết cái gì là tốt nhất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.