MÔI KỀ MÔI - Trang 222

Anh rót cà phê vào cái cốc anh đã uống rồi đưa cho nàng. Laurel nhấp một
ngụm nhỏ. Russ siết chặt tay nàng. “Anh phải đi rồi. Anh phải về nhà trước
khi Sean về.”

“Tất nhiên rồi.” Nàng gật đầu, đôi vai rộng của anh đang che chở cho nàng
thật dễ chịu in dấu trong đôi mắt tò mò của mẹ nàng.

“Đón em lúc tám giờ nhé?”

Nàng ngập ngừng, rồi không chắc vì sao. Cái kim trong bọc cũng lòi ra rồi.
Mẹ nàng hẳn đã biết họ đang hẹn hò. “Chắc chắn rồi.”

“Đừng nói chuyện với người em không quen nhé. Đừng đi đâu một mình.”

“Và đừng nhận kẹo của người lạ. Nhớ đấy.” Nàng đảo mắt nhìn anh.

“Anh nói nghiêm túc đấy.” Russ lắc nhẹ tay nàng. “Chuyện này rất nghiêm
túc.”

“Em biết mà.” Nhưng nếu anh không đáng yêu thế này thì chỉ gây khó chịu
thôi.

Rồi anh đẩy lùi thật xa cơn cáu kỉnh trong nàng bằng ánh mắt thiết tha, khẽ
thì thầm: “Anh yêu em.”

Trái tim nàng đập mạnh trong lồng ngực giống như bọn cá bị vớt lên bờ.
“Em yêu anh.”

Rồi anh về, còn nàng quay sang nhìn mẹ.

Mẹ nàng đã lấy ra một lát dưa mỏng ngồi ăn ở bàn, vừa búng búng ngón
tay vừa xem chương trình Trang trí nhà vườn. “Con à,” bà nói, ngẩng lên
nhìn Laurel để nàng có thể thấy bà, “con bận bịu khi mẹ đi vắng nhỉ?”

Laurel ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành đối diện và xoắn tóc thành một
lọn. “Mẹ giận con lắm hả?”

“Giận con?” Mẹ nàng nhìn nàng ngạc nhiên thật sự. “Vì cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.