MÔI KỀ MÔI - Trang 240

khi Sean mất cha mẹ cũng là lúc nó mất luôn cả nhà và bạn bè, thì hai anh
em sẽ vẫn ở vào thế bế tắc không lối thoát.

“Bây giờ thì không vấn đề gì - chỉ hơi ê mông vì anh phải đưa nó đi học
hằng ngày. Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu
mình không gặp nhau nữa hả Laurel? Nó vẫn còn học bốn năm rưỡi nữa,
nên nó phải làm quen với trường nó học thôi.”

Russ có thể nói chuyện đó rất ngẫu nhiên, cứ như là kết luận tất yếu rằng
mối quan hệ của họ sẽ không có tương lai, rằng chỉ có sự bất tiện làm ảnh
hưởng tới anh thôi. Lời anh nói xé Laurel thành từng mảnh nhỏ, rắc vung
vãi dọc bãi đỗ xe.

Chắc nàng vừa kêu lên phải đau khổ lắm, vì đột nhiên mặt anh có vẻ hối
lỗi. “Anh xin lỗi, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”

“Không, em nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra đúng như anh dự định.” Nàng rụt
tay lại vén mấy sợi tóc quẹt vào mắt lên. “Em hiểu lời nhắn nhủ - em không
là gì với Sean cả. Em là người ngoài mà!”

Nhìn anh như vừa bị nàng giáng một cú vào trách nhiệm của anh. “Em biết
không phải vậy mà. Anh yêu em.”

“Nhưng không đủ để nghĩ tình yêu này có thể tồn tại lâu dài? Không đủ để
tin tưởng em trông nom Sean?”

“Chỉ là anh nghĩ thực tế...” Giọng Russ trầm xuống. Anh xoa cằm, nhìn
chán nản và bướng bỉnh, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Laurel biết nàng cần bỏ đi nếu không nàng sẽ nói ra điều gì đó thật lâm ly
mà ác ý và nhỏ nhen. “Chỉ cần giúp em một việc thôi, anh nhé. Ngồi xuống
nói chuyện với em trai và thực sự lắng nghe những gì nó nói. Có thể anh sẽ
ngạc nhiên đấy.”

Nàng quay lại bước đi, lần tìm chìa khóa, nước mắt lưng tròng, hy vọng
anh không chạy theo nhưng lại muốn anh sẽ chạy theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.