MÔI KỀ MÔI - Trang 244

phải tiến lên phía trước, không được sa lầy vào quá khứ.’ Ồ, anh tự ép mình
đi! Em nhớ mẹ.” Giọng Sean gãy nát ở cuối câu, nó tì cằm xuống ngực.

Russ đi tới gần nó lúc nào không biết. “Anh xin lỗi, Sean, anh xin lỗi.” Anh
ôm lấy đứa em trai và kéo nó vào lòng. “Anh biết em nhớ mẹ... Chúa ơi,
anh cũng thế. Anh biết mọi chuyện với em thật khó khăn - lúc nào cũng bị
anh áp đặt - nhưng anh chỉ muốn đảm bảo tất cả mọi thứ đều ổn thôi. Mình
sẽ ổn thôi.”

Tiếng nức nở của Sean im bặt khi nó cố kìm lại, Russ cầu mong anh có thể
mang nỗi đau đó đi xa. “Anh không giỏi nói chuyện lắm.”

“Không, khỉ thật,” Sean nói, ngồi lên và quẹt nước mắt.

Russ nghĩ anh đáng bị như vậy, nhưng vẫn đau khổ. “Em hãy chia sẻ với
anh. Anh không biết anh đang làm gì ở đây... Anh chỉ đang cố gắng cảm
thấy cách làm của mình sáng suốt. Thậm chí anh không nhận ra là anh
không còn nói chuyện về bố mẹ. Anh đoán đó là cách anh phản ứng khi
mất bố mẹ.”

“À, em ghét thế lắm.” Sean xì mũi, rồi nó lôi một mẩu sô cô la hình lá khỏi
cốc lên liếm. “Em không thích anh bán nhà mà chẳng nói gì với em. Sao
anh làm thế?”

Vì anh không muốn dính dáng gì đến nó nữa. Ngôi nhà hay những cảm xúc
nó gợi ra. “Lúc đó, trách nhiệm của anh quá nặng nề, tài chính cạn kiệt, và
anh nghĩ có thể em cần một khởi đầu mới.”

“Lẽ ra anh phải hỏi em. Em không còn nhỏ nữa, và một nửa ngôi nhà là của
em.”

Lần đầu tiên, Russ thấy tình huống từ góc nhìn của Sean. Không chỉ mất
cha mẹ, nó mất mọi thứ mà nó đã có từ khi sinh ra. Ngôi nhà, hàng xóm,
trường học. Trong khi Russ không thể đối mặt với nỗi đau, anh đã mang đi
một thứ có thể giúp Sean vượt qua - sự ổn định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.