MÔI KỀ MÔI - Trang 252

Sau ca làm việc ở cửa hàng kẹo, ơn Chúa vì đó là ca cuối cùng, hắn sẽ bắt
xe buýt tới Chicago, và từ đó đi miền Nam. Nếu không gặp tuyết hay sự cố
gì hắn sẽ đến rất sớm.

Hắn bỏ lại mọi thứ ở nhà Jill trừ máy tính. Nhưng hắn chẳng có quần áo gì
cả. Thôi cứ để Jill giữ lại. Hắn sẽ mua quần áo mới bằng năm trăm đô la mà
sáng đó hắn đã ăn cắp từ thẻ tín dụng của Jill.

“Thế bạn trai mới của cô thế nào?” Hắn hỏi Laurel, vẫn tò mò, mặc dù
chẳng liên quan gì.

Laurel, giả bộ một chút, đỏ mặt. “À, thật ra thì, chúng tôi vừa mới cãi nhau
hôm qua. Tôi hy vọng đêm qua anh ấy sẽ làm lành. Nhưng anh ấy chẳng
làm gì cả.”

Tội nghiệp. Chợt có gì đó thôi thúc Trevor rất mạnh mẽ, hắn phải ở bên an
ủi nàng, nhưng hắn biết đã đến lúc phải đi. Chỉ khoảng vài ngày hay nhiều
nhất là vài tuần nàng sẽ phát hiện ra hắn đã mở một tài khoản tín chấp dùng
ngôi nhà của nàng làm tài sản cầm cố và rút toàn bộ số tiền ra.

“Có thể anh ta chỉ cần thời gian bình tĩnh lại. Mà tên anh ta là gì nhỉ?”
Trevor nhấp một ngụm trà đá vị cây mâm xôi và nhìn vào cửa hàng phía
ngoài kia. Họ để cửa mở vì đã có Catherine ở trong xử lý lượng khách hàng
đông nghịt ngày thứ Bảy.

Hắn cứ nghĩ một giây nào đó hắn đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc,
nhưng chắc chỉ là tưởng tượng thôi.

“Russ. Russ Evans, tất cả vấn đề có vẻ bắt nguồn từ anh ta.”

Trevor quay đầu lại nhìn Laurel. Russ Evans. Cái tên hắn đang dùng ư? Tên
cảnh sát từ sở cảnh sát Cleveland sao? Sao lại có thể như thế được?

Cat ngó đầu vào cửa trong khi hắn vẫn đang đờ đẫn, phân tích thông tin
Laurel hẹn hò với tên cảnh sát mà hắn đã đánh cắp tên của anh. “John ơi,
anh ra đây được không? Có người phụ nữ lạ lắm, cứ khăng khăng là bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.