MÔI KỀ MÔI - Trang 274

Anh hôn thấp xuống cổ nàng, hít hà mùi hương của nàng. Anh không định
chạm vào nàng, biết nàng đã kiệt sức. Nhưng anh không thể ngăn mình lại.
Nàng quá đẹp, trái tim nàng quá cao thượng; và ngay cả khi đã đứng dậy,
rời đôi môi khỏi làn da mát lạnh của nàng, anh vẫn lướt đầu ngón tay qua
ngực nàng.

“Em buồn ngủ lắm rồi Russ ạ.”

Anh đưa hai tay lướt trên cả người nàng, muốn chạm vào nàng, để khẳng
định, để quả quyết với chính mình rằng nàng vẫn đang sống, vẫn là của
anh. “Được rồi. Vậy ngủ đi Laurel. Anh chỉ ru em ngủ thôi.”

Russ muốn nàng thoải mái, chìm sâu trong giấc ngủ ngon, không đau đớn
và hoảng loạn. Nhưng anh cũng muốn nhấm nháp nàng, chạm vào nàng,
giữ nàng trong phòng ngủ này như người của anh, không phải của ai khác.
Anh lần mò trên lông mày nàng, hai thái dương, xuống má và qua đôi môi,
đặt một nụ hôn lên chỏm mũi nàng.

“Anh thật ngốc,” nàng nói, khẽ thở dài ngồ ngộ, đầu ngoẹo sang một bên.

Người ta gọi anh là nhiều thứ lắm, nhưng ngốc không phải là biệt danh anh
có thể nhớ trong những năm gần đây. Có thể lần cuối cùng tính từ này được
dùng cho anh là vào tháng đầu tiên học đại học. Còn bây giờ anh không
thấy ngốc chút nào.

Russ lột vỏ tấm chăn khỏi giường, đưa tay đẩy cả người Laurel lên. Chiếc
quần nhỏ của nàng mịn màng dưới bàn tay anh, da thịt nàng ấm áp. Anh
lắng nghe hơi thở của nàng, đều đều và êm ả. Mắt nhắm nghiền. Anh quyết
định không đắp cái áo sơ mi to sụ lên người nàng nữa.

Anh lướt mắt trên người nàng, vẫn còn lốm đốm mấy vết thâm tím sưng tấy
ngay bên mạng sườn phải. Anh hôn khắp nơi quanh mấy vết sưng đó, quét
đôi môi dọc làn da mịn màng, hít hà hương thơm tự nhiên của nàng, có lẫn
cả mùi thuốc khử trùng và mùi băng gạc.

“Cảm giác thật dễ chịu...” Nàng thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.