MÔI KỀ MÔI - Trang 77

Phải chỉ đường cho người đi nhận bánh chứ nhỉ, Russ quay lại phòng bếp.
Anh hy vọng họ sẽ ăn ở đây.

Lén nhìn vào phòng ăn, anh thấy lo lỡ để rơi một miếng trứng lên cái thảm
Ba Tư thì nguy. Thực ra ngồi ăn trong bếp không hẳn tốt hơn.

Toàn những đồ đắt tiền mong manh, những dụng cụ bằng thép không gỉ
trắng bóng, có rất nhiều hoa nữa.

Bếp nhà Laurel giống như một khu trưng bày hàng đống bưu kiện vậy.

Không phải vì anh có vấn đề gì với hoa, chỉ là anh không thể thoải mái
được khi mọi thứ đều quá hoàn hảo. Không phải anh muốn cái bếp xấu xí
nhà anh phải ngưỡng mộ phòng bếp nhà nàng, nhưng anh cũng không nghĩ
sẽ đưa Laurel về nhà vào một ngày gần đây.

Laurel đang ngồi ở cái bàn ngay trước khung cửa sổ lớn nhìn ra sân sau, và
đâu đó trong bóng tối, có một hồ nước. Tấm kính trên mặt bàn chạy dọc
theo mảnh khăn ăn và cốc rượu của nàng. Nàng đã rót bia vào cốc cho anh.
Nàng mỉm cười bối rối khi anh ngồi xuống bên cạnh, mở miệng túi giấy
đựng đồ ăn ra.

Ngượng ngùng. Rõ ràng nàng đang ngượng, tay nàng đặt ngay ngắn trên
vạt váy và đầu gối khép lại như thể phản đối chuyện lúc nãy. Russ tưởng
tượng anh sẽ chén sạch đồ ăn trong tủ lạnh rồi tiến thẳng lên gác vào cái
phòng lớn đầy những dải đăng ten của nàng. Nhưng bây giờ anh thấy cần
phải bước đi cẩn thận.

Anh đã đi quá nhanh, quá sớm. Dù rằng chính nàng mới là người cố gắng
trèo lên người anh, và khi anh chạm vào nàng, nàng tan chảy. Anh nên
chậm lại mới phải, chỉ cần khéo léo với nàng một chút.

Giống như anh đã từng là anh chàng Quyến rũ.

Kéo một hộp cơm ra khỏi cái túi, anh đập bốp vào miệng hộp một cái. “Bây
giờ em đói rồi chứ? Trong cái hộp này luôn có nhiều đồ ăn lắm. Nhưng thử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.