MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 187

Cậu lại nghe thấy trong lồng ngực vang lên những tiếng lạch cạch, rất

đáng sợ.

Đường Uyển khi còn trẻ là giáo viên dạy thể dục, bây giờ vào ở trong

khu phố này, lại là giáo viên hướng dẫn khiêu vũ cho những người phụ nữ
trung niên. Bà cùng hai người phụ nữ cùng tuổi cười cười nói nói, song
song đi tới, nhìn qua thực trẻ hơn so với hai người kia, mặt mày thoải mái
vui vẻ, vóc người thướt tha, thực sự như là tiên nữ, không ăn không uống,
không già không chết.

Nhưng khi ánh mắt của bà nhìn thấy con trai mình, vui sướng trong nháy

mắt liền biến mất, gương mặt kiều mị kéo dài, nụ cười chợt tắt, không còn
là tiên nữ duyên dáng nữa, mà biến thành một bà mẹ mang đầy đau khổ.

Hình Minh vẫn luôn biết rằng, cậu như một cái rào chắn xấu xí của cái

nhà này, khiến người trong nhà luôn tồn tại cảm giác bất an, cậu mỗi khi về
nhà mọi ngươi đều như lâm đại địch, tựa như bầu trời đang quang đãng đột
nhiên xuất hiện một đám mây đen.

Ai cũng muốn trải qua tháng ngày thoải mái, nhưng cậu không thoải mái,

nên cậu khiến cho tất cả mọi người đều không thoải mái.

Hướng Tiểu Ba vừa thấy Đường Uyển liền gọi, mẹ. Giọng nói hắn ta

nghe vào đặc biệt oan ức, giống như con trai đang khóc lóc kể lể với mẹ,
Hình Minh nó thật sự điên rồi!

“Chớ nói nhảm!” Hướng Dũng rầy một tiếng với hắn, ngược lại nói với

Hình Minh, “Tiền tài trợ thực sự không phải ngay một lúc mà có được, nếu
như số tiền bán quán này không đủ, chú còn có biện pháp khác…”

“Chú Hướng.” Hình Minh lắc đầu, vực lại tinh thần, khách khí, “Chút

tiền kia cháu đã lo xong rồi, chú chỉ cần chăm sóc mẹ cháu thật tốt, và cũng
quan tâm đến bản thân mình nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.