Hình Minh nhất thời sững sờ, Ngu Trọng Dạ đã nhấc tay nhéo hai má ẩm
ướt của cậu: “Em đều viết trên mặt hết rồi.”
Lão cáo già ánh mắt quá độc, Hình Minh không chối cãi, thành thật thừa
nhận: “Tên đó ra tay trước.”
Ngu Trọng Dạ cười: “Đánh thắng?”
Hình Minh gật đầu: “Ừm.”
“Đánh thắng là được rồi, còn buồn phiền cái gì?”
“Em muốn cùng thầy uống rượu.” Hình Minh không muốn nói về mấy
chuyện không hay trong nhà, giơ lên túi nhựa đang cầm trong tay, “Nhưng
nếu thầy chỉ uống Lafite, vậy thì không có biện pháp rồi.” Vào lúc này hẳn
cậu đã bị rượu làm cho mụ mị đầu óc, nếu như là lúc bình thường tỉnh táo,
có cho tiền cậu cũng không dám nói chuyện như thế với Ngu Trọng Dạ,
thật sự cậu rất sợ người đàn ông này, cũng không phải bởi vì đối phương là
đài trưởng.
Không ngờ Ngu Trọng Dạ lại vui vẻ đáp ứng, khẽ nhếch môi dặn dò lão
Lâm, tìm chỗ.
Nơi uống rượu là Ngu Trọng Dạ chọn, nhưng lại không quá giống nơi
Ngu Trọng Dạ chọn. Quán ăn cũng coi như lớn nhưng lại nằm trên con
đường trong hẻm nhỏ của một chợ đêm, đầy dầu mỡ, hỗn độn, nửa trong
nhà nửa ngoài trời, mưa lớn như thế nhưng quán vẫn rất đông khách, bên
trong đã ngồi đầy người. Bên ngoài thì có chỗ, nhưng chỉ có một cái bàn
nhựa vô cùng đơn giản, trên đỉnh đầu là một cái ô to màu đỏ để che mưa,
coi như đối phó.
Ông chủ quán mặt rỗ, nhìn lại có chút quen mặt, thấy Ngu Trọng Dạ từ
trên xe xuống, lập tức chào đón nồng hậu, nhiệt tình như lửa mà kêu một