MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 237

Lão Lâm coi như không nghe, không nhìn thấy gì, nói tiếp: “Thế thì làm

sao giải thích với bí thư Hồng? Không để Thiếu Ngả về nước, sợ là ông ấy
sẽ liều cái mạng già với chú mất.”

“Đợi Lão tiên sinh có thể sống đến ngày đó sẽ bàn sau.” Ngón tay Ngu

Trọng Dạ lướt qua bên eo Hình Minh, âm thầm tiến quân xuống hạ bộ, mở
ra cúc quần cậu.

Mà Hình Minh còn đang thất thần, nghĩ thầm, quan hệ của hai người này

quả nhiên giống với lời đồn, không quá tốt.

Có lẽ là biết Hình Minh đang suy nghĩ gì, Ngu Trọng Dạ nắm chặt cằm

cậu, dùng ánh mắt cảnh cáo: “Chuyện không nên nghĩ, thì đừng nghĩ.”

Hình Minh không dám nghĩ nữa, mặc cho Ngu Trọng Dạ gặm mút đầu

v*, xoa nắn bắp đùi, đùa bỡn tính khí, nhào nặn hai mông, vừa nhẹ nhàng
vừa mạnh mẽ. Hình Minh lúc thì thoải mái thở gấp, lúc lại đau đớn rên rỉ,
quyến rũ chết người, hoàn toàn không để ý tới lão Lâm —— kỳ thực quá
nửa là cố ý. Lão khiến tôi lúng túng oan ức không thoải mái, tôi cũng dốc
hết sức lực mà khiến ông phải buồn nôn.

Trên đường về có đi qua phố sách, Hình Minh đột nhiên tỉnh táo, kêu

Lão Lâm dừng xe ở ven đường. Cậu dùng sức thoát khỏi hai ống tay áo
đang trói sau lưng, cấp tốc mặc quần áo vào, ba bước thành hai chạy vào
phố, mua ba cuốn sách đề thi mẫu toán học. Sau đó trở lại trên xe, cẩn thận
thương lượng với người bên cạnh: “Thầy, buổi tối em phải xem mấy quyển
sách này.”

Ý tứ là không thể cùng đài trưởng Ngu về nhà, nhưng Ngu Trọng Dạ lại

lạnh nhạt đáp lại: “Đi đến chỗ tôi xem.”

Vẫn chưa đi vào, nhưng đã khiến người dục sinh dục tử, Hình Minh ở

trong xe được Ngu Trọng Dạ xoa nắn chỗ đó, chơi đến khi quần lót ướt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.