MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 317

khiến màng nhĩ Hình Minh cũng vang lên ong ong. Một phóng viên trong
tổ đột nhiên ôm ngực, nói mình không thở được.

Vẻ mặt Hình Minh không hề có chút cảm xúc nào, kỳ thực trong lòng

cũng hoảng loạn.

Mượn cớ đi vệ sinh, Hình Minh lặng lẽ nhét năm trăm đồng vào tay tên

bảo vệ vẫn kè kè đi theo mình, lừa hắn nói rằng bạn gái chờ cậu báo lại tin
tức, có thể hay không mượn điện thoại di động của đối phương dùng một
lát?

Bảo vệ sợ gây phiền toái, thu tiền còn mạnh miệng, chỉ có thể gọi cho

bạn gái, không được gọi cho người khác.

Hình Minh cầm lấy điện thoại di động, phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát,

nhưng nghĩ lại thì, đây là ý tứ cấp trên, xã hội Trung Quốc người trị cũng
như pháp trị, nếu lúc này báo cảnh sát chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Số điện thoại cậu có thể nhớ không nhiều lắm, Hướng Dũng là một người,
Tô Thanh Hoa cũng coi như là một người, mà sự tình trong nghề truyền
thông, Hướng Dũng hiển nhiên không thể làm gì được, nếu gọi cho Tô
Thanh Hoa lại sợ y quá mức lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chỉ còn sót
lại số của Ngu Trọng Dạ.

Mở điện thoại lên, cậu gọi Ngu Trọng Dạ là “Tiểu Ngu”, cậu nói, ở bên

ngoài làm việc vất vả mới cảm thấy, đặc biệt yêu em, đặc biệt nhớ em, khi
nào anh trở về sẽ mua cho em một chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn, chúng ta
kết hôn.

Ngu Trọng Dạ nghe ra trong lời nói của cậu có điểm bất thường, hỏi cậu,

em đang ở nơi nào?

Bảo vệ vẫn đứng bên cạnh như hổ rình mồi, Hình Minh không dám ăn

ngay nói thật, chỉ có thể quanh co lòng vòng: “Không ở phía nam, phía nam
hiện giờ quá nguy hiểm, lúc đến đây sống, lúc trở về có khi đã chết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.