MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 406

ống tay áo lên ngửi một cái, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, chua sao? Chua chỗ
nào?

“Phần tử trí thức mười người thì bên trong chín người chua, còn có một

người là cực kỳ chua, chính là sư phụ em.” Ngu Trọng Dạ nhếch nhếch
khóe miệng, vươn tay ra cầm lấy bàn tay bị thương của Hình Minh, nắm
vào trong tay mình khẽ xoa, “Lão Tô là người có năng lực, nhưng khả năng
này hắn bây giờ không sử dụng được, cũng sẽ không dạy đệ tử mình.”

Hồ Thạch Ngân năm nay gần 60, nhưng cũng giống như Ngu Trọng Dạ,

nhìn không ra tuổi, nói hắn hơn bốn mươi có thể, nói hắn ba mươi cũng
được. Nào giống Tô Thanh Hoa, mái tóc đã bạc gần nửa, mười ngón nhăn
nheo, khuôn mặt khắc khổ. Lịch sử chỉ dành cho người chiến thắng viết
lên, quy tắc do kẻ mạnh lập ra, ngay cả thời gian mà người ta lúc nào cũng
nói là công bằng, tựa hồ cũng đối với người thắng kẻ mạnh ưu đãi hơn.

Hình Minh tâm trạng trầm trọng, vốn muốn tranh cãi hai câu, cuối cùng

vẫn là ngậm miệng. Nhớ tới buổi tối đó đài trưởng Ngu thịnh nộ bỏ đi, cậu
bây giờ nghĩ lại vẫn sợ, Ngu Trọng Dạ đã cho cậu bậc thang để leo lên, cậu
tuyệt không thể tiếp tục không biết cân nhắc như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.