MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 447

Lại một lần nữa cứu giúp cả nhà người ta. Hình ảnh ngày đó lão Đào

mang theo cả nhà quỳ gối trước mặt cậu thanh niên này bỗng chốc ùa về.
Giọng điệu của Đào Hồng Bân hết bỗng sức kích động, liên tục nói lắp,
nước mắt giàn dụa.

Hình Minh vui mừng. Mỉm cười. Bệnh tật một thời gian dài, nghe được

những câu nói này còn hơn uống thuốc cả tháng nay.

Trước đây làm ‘Minh Châu kết nối’, phải lo liệu tin tức khách quan công

chính, trong chương trình mỗi từ mỗi câu mỗi lời nói đều phải tỉ mỉ ước
lượng, không thể kích động, không thể xúi giục, thậm chí không thể mang
vào một chút xíu khuynh hướng tình cảm của người dẫn chương trình.
Nhưng Hình Minh so với Tô Thanh Hoa lạc quan hơn, nguyện ý tin tưởng,
một khi được thời gian ấp ủ, nếu là chương trình chân chính sau khi phát
sóng sẽ tự động ‘lên men’. Khi cậu còn ở ‘Minh Châu kết nối’ từng làm
một chủ đề về thế vận hội Paralympic(Thế vận hội dành cho người khuyết
tật), nhân vật chính kỳ đó là những người mắc bệnh đao đi thi làm rạng
danh tổ quốc, sau khi chương trình phát sóng non nửa năm, ngày nào đó
đang đi trên đường, bỗng có một cô bé không quen biết mắc bệnh đao chạy
đến ôm lấy eo cậu, sống chết không chịu buông tay. Hình Minh kinh ngạc
không thôi, mẹ cô bé phải vội vàng chạy đến để giải thích, bởi sau khi
chương trình phát sóng, con gái lớn của cô được một trung tâm phục hồi trẻ
em miễn phí tiếp nhận, cô bé được bắt đầu chương trình khôi phục huấn
luyện lại từ đầu, làm quen một nhóm bạn bè có hoàn cảnh giống mình, vấn
đề khuyết tật tim bẩm sinh của các bệnh nhân bị bệnh đao cũng có thể được
chữa trị.

Cô nhóc kia cứ luôn miệng nói, chú là người tốt.

Mãi đến tận khi cô bé bị mẹ dắt đi từng bước một. Cậu vẫn luôn nhìn

theo hướng hai mẹ con họ rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.