MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 461

sang năm, sang năm hàng nghìn hàng vạn khán giả sẽ phải chú ý đến mình;
một bên nhắc nhở chính mình, thời điểm nhàm chán chỉ cần vỗ tay, thế là
được rồi.

Lão Lâm ngồi ở ghế tài xế nói, là vàng thì ắt sẽ phát sáng, lời này chính

là gạt người. Nghề này của các cậu, chỉ có giọng nói hay thôi thì chưa đủ,
còn phải có con mắt tinh tường. Điểm này, cậu và biên tập viên Lâm so với
bọn họ may mắn hơn nhiều.

Hình Minh trong lòng không phục, hừ một tiếng, vẫn quay mặt ra bên

ngoài ngắm nhìn cảnh vật. Vùng này là nơi có nhiều trẻ em vô lang thang
và dân ngụ cư sinh sống. Dân ngụ cư là những người mà Hình Minh không
thể hiểu được. Lưu dạt đến phía Bắc cũng được, trôi ngang cũng được,
trong số họ có thể yên ổn được một chỗ là điều không dễ dàng gì, đa số
người ngụ cư đã quên ước nguyện ban đầu của mình, mất phương hướng.

Bất Dạ Thành có chỗ tốt của Bất Dạ Thành, ban đêm, hai bên ven đường

đèn điện sáng trưng, hắt lên người đi đường, một đám người giấu trong
lòng giấc mộng mà đến nơi đây gào khóc, uống say đến nỗi đi đứng không
vững.

Giấc mộng? Là xuân thu đại mộng thì đúng hơn.

Hình Minh đứng trước cửa sổ thủy tinh trong phòng ngủ, trên cửa sổ

phản chiếu một khuôn mặt trẻ tuổi vô cùng mất hứng. Mặc cho mọi người
ai khóc ai cười, xấu mặt mất mặt, tấm “Gương” này đều thờ ơ lạnh nhạt.
Cậu ghét bỏ nó không chỉ mới một hai ngày.

Lâm Tư Tuyền có phải là cũng nghĩ như vậy?

Đang mải suy nghĩ, phía sau truyền đếm âm thanh mở cửa.

“Em vừa mới rời đi, đám người truyền thông đã chen chúc đến.” Ngu

Trọng Dạ mở miệng, là thanh âm của một người phát ra, nhưng hoa mỹ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.