“Nam Lĩnh?” Ngu Trọng Dạ đối với cái tên này ấn tượng không sâu,
phản ứng lúc lâu mới vỗ trán: “Nhớ rồi, là cậu thực tập sinh nhìn giống Lạc
Ưu.”
“Chẳng trách nhìn quen mặt, chú nói chuyện này tôi mới thấy như vậy,
tuy nhiên, Lạc thiếu sáng láng hơn nhiều.” Lão Lâm cười hỏi: “Chú cảm
thấy người mới này thế nào?”
“Chỉ biết cái trước mắt, không nghĩ tới cái lâu dài.” Đài Minh Châu như
biển lớn dung nạp trăm sông, hơn nữa còn có nhiều dòng suối nhỏ cũng
muốn hội tụ về nơi đây, quanh năm suốt tháng, lúc nào mà chẳng có lãnh
đạo uỷ thác người nhà mình đến đài Minh Châu để ‘chăm sóc’, Ngu Trọng
Dạ hiện tại rất buồn ngủ, mí mắt dính vào với nhau: “Cậu ta cùng Cục
trưởng Triệu có quan hệ như thế nào?”
“Nam Lĩnh không hẳn là người thân của ông ta, nhưng cậu ta có một
người chị gái, bị cục trưởng Triệu lừa gạt vợ mình, lén lút nuôi ở bên
ngoài.” Lão Lâm bỗng nở nụ cười: “Trùng hợp là tôi từng gặp qua chị gái
Nam Lĩnh, có điều chuyện này vẫn là nghe từ lão Vương tài xế của cục
trưởng.” Tài xế bắt chuyện tán gẫu với nhau, về khoản này Lão Lâm là
chuyên gia rồi, chỉ nghe không nói, còn có thể hoà mình cùng với các tài xế
khác.
“Ồ?” Âm thanh Ngu Trọng Dạ hơi nâng lên, tựa hồ hứng thú: “Lão gặp
qua?”
Lão Lâm rõ ràng mười mươi đáp: “Hai chị em bọn họ như từ một khuôn
đúc ra, cực kì giống nhau.”
“Cục trưởng Triệu đã sắp về hưu rồi mà còn có thú chơi tao nhã này, thân
thể ngược lại không tệ.” Ngu Trọng Dạ cười khẽ, “Nếu cậu Nam Lĩnh kia
quả thực muốn ở đây để bước lên con đường công danh, thì trước tiên để