MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 693

tưởng thiếu gia du học mười năm như cậu, khó mà lĩnh hội được nỗi khổ
của nhân dân.”

“Cái này thì phải kể đến cha em, em hiếm lắm mới được về nước một

lần, nhưng mà ổng toàn ném em về nông thôn, không thì sẽ đưa em vào đại
viện quân đội.”

Hình Minh một bên nghe Ngu Thiếu Ngả nói chuyện, một bên nhìn

quanh bốn phía. Cậu rất nhanh phát hiện đối diện chếch phía cửa trường
học có một ông cụ bán đồ chơi bằng đường, khuôn mặt khắc khổ, đôi tay
thô như vỏ cây, bộ dáng kinh nghiệm phong sương lâu năm.

Hình Minh lẳng lặng nhìn ông cụ, đi lên phía trước, nửa ngồi nửa quỳ

xuống. Cất tiếng hỏi: “Lão bá, ông mỗi ngày đều bán đồ chơi bằng đường ở
nơi này sao?”

Ông cụ gật đầu, chỉ vào kẹo đường có hình Hà tiên cô, nói: “Các cháu

gái thích nhất là cái này.”

Khẩu âm rất nặng, nhưng tiếng nói rõ ràng. Hình Minh hỏi: “Ông bán đã

bao nhiêu năm?”

“Mười năm.” Ông cụ vặn đầu ngón tay tính toán một chốc, khẳng định

mở miệng, “Mười hai năm năm tháng.”

“Trong thời gian này trước cửa trường học có từng xảy ra chuyện gì

không, tỷ như có người đến đây làm loạn, cãi nhau cũng không nhỏ”

“Có đấy.” Vùng rừng núi xa xôi trước giờ vẫn yên tĩnh vô sự, động tĩnh

lớn như vậy rất khó khiến người ta quên đi. Ông cụ híp mắt suy nghĩ một
chút, “Khi ấy mỗi ngày đều có một người phụ nữ đến trường học ồn ào,
nằm ở trước cổng trường vừa khóc vừa gọi, còn lôi dao phay ra dọa đâm
học sinh. Tuy nhiên mấy năm rồi không còn nhìn thấy ả nữa, chắc sẽ không
trở lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.