ngoan ngoãn, cũng có thể ác liệt bức người, chỉ cần đài trưởng Ngu sắp xếp
như thế nào, hắn có thể điều chỉnh. Lạc Ưu có chút ý loạn tình mê mà nói,
thầy, đêm nay em trở về cùng với thầy.
Đại khái thật sự say đến lợi hại, Ngu Trọng Dạ không tỏ rõ ý kiến, chỉ là
hơi hơi mở mắt, dùng ngón tay cái đùa bỡn bờ môi xinh đẹp của Lạc Ưu.
Ngoài cửa xe đột nhiên truyền tới một giọng nam giòn tan: “Tại sao lại
thua nữa, chơi lại!”
Ánh mắt Ngu Trọng Dạ trong nháy mắt ảm đạm đi mấy phần, bàn tay rút
ra khỏi Lạc Ưu, thuận theo hướng âm thanh đưa mắt dời về phía ngoài cửa
sổ.
Ngu Trọng Dạ vẫn luôn xoay mặt nhìn bên ngoài, Lạc Ưu cũng dọc theo
tầm mắt của hắn nhìn ra, ánh mắt bọn họ đều dừng lại ở một người trẻ tuổi.
Giữa tháng tám, thời tiết nóng bức dễ khiến người nổi giận, trời tối
muộn, công viên vào thời gian này vẫn còn náo nhiệt, một người trẻ tuổi
cao gầy, nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, đang ngồi
trước cửa công viên cùng một ông lão chơi cờ, đánh đến khó phân thắng
bại.
Có lẽ là thua nhưng không phục, người trẻ tuổi lần thứ hai nhặng lên:
“Không được không được, đánh lại ván khác!”
Đài trưởng Ngu không chớp mắt nhìn người kia, thần sắc ôn tồn vô cùng,
hơi nhếch khóe môi lên.
Lạc Ưu ủ rũ đến buồn bực, chỉ là một người qua đường không biết tên,
đầu đường cuối ngõ đều có thể thấy được, vì cái gì Ngu Trọng Dạ lại nhìn
người kia ôn nhu như vậy.