Nghe đâu cũng có thể viết chữ vẽ tranh, còn biết thổi cả saxophone.
Ngày đó hắn ở tiệc mừng thành lập đài bộc lộ tài năng, lập tức thu phục
được sự ngưỡng mộ của một nhóm chị em trong đài.
Đài trưởng Triệu rất thân dân, cũng rất dí dỏm, chủ động dọn chỗ cho
Hình Minh. Đầu tiên hắn khẳng định Hình Minh liên tục không để ý an
nguy cá nhân mà dấn thân vào nguy hiểm, vô luận là dẫn chương trình hay
phóng viên, đều có biểu hiện chói mắt. Hắn nói hắn không hy vọng những
người dẫn chương trình của đài Minh Châu chỉ học kịch bản máy móc như
một con vẹt, ngược lại càng muốn nhìn thấy từng con từng con dám giang
rộng đôi cánh vươn mình ra thế giới.
“Tôi biết cậu bởi vì sự cố phát sóng trực tiếp nên phải chịu phạt, hiện tại
xem như là hết hạn tù phóng thích, có thể trở về tiếp tục dẫn chương trình
‘Minh Châu kết nối’.”
Lời này đều trong suy đoán của Hình Minh. Cậu biết Lạc Ưu đã nghỉ
việc, biên tập viên Lạc khi đến phong quang vô hạn, khi đi lại lặng yên
không một tiếng động, từ đó đến nay chưa xuất hiện trước mặt công chúng
lần nào.
Đài trưởng Triệu thấy Hình Minh ngẩn ra, liền cười hỏi cậu: “Suy nghĩ
thế nào rồi? Tôi so với đài trưởng Ngu của các cậu hào phóng hơn một
chút, không cần cậu chịu trách nhiệm về chương trình của mình tròn hay
khuyết, tiền lương đãi ngộ một phần không thiếu.”
Hình Minh theo Ngu Trọng Dạ một năm này, ngày càng thành thục lão
luyện, biết cái gì gọi là dục cự hoàn nghênh, giả vờ khiêm tốn. Cậu biểu thị
tầm mắt bản thân không lớn, kiến thức còn nông, gồng gánh át chủ bài
‘Minh Châu kết nối’ như thế có chút vất vả, nhưng ‘Tầm nhìn Đông
Phương’ xuất phát điểm chỉ đưa các tin tức trong nước, cậu rất tình nguyện
làm lại từ đầu.