MỐI TÌNH CỦA CHÀNG NHẠC SĨ - Trang 49

đảm mà rượu vang đã đem đến cho tôi bị tan tác, tôi bị túm lấy bởi trạng
thái tình cảm khó chịu chống lại điều mà tôi đã chiến đấu. Tôi đã không nói
chi nhiều với người đàn bà kiều mị này, người mà hiện thời có vẻ đã xao
động và có tính khí bất thường khi nàng bách bộ bên cạnh tôi dọc theo các
đường phố tối tăm, nơi đó đây ánh sáng của ngọn đèn bất thần phản chiếu
trên mặt đất tối đen ướt át. Tôi chợt nhớ rằng tôi đã bỏ lại cây đàn vĩ cầm
của tôi ở nhà Muoth, giữa lúc ấy tôi lại đầy tràn với sự ngạc nhiên và báo
động ở mọi sự. Đêm hôm đó đã trở thành khác biệt đến như vậy từ cái gì
tôi đã tiên đoán. Heinrich Muoth và Kranzl, nhà vĩ cầm thủ, và cũng có cô
Marian hớn hở, người đã đóng vai trò nữ hoàng, tất cả đã bò xuống từ
những chiếc bục của họ. Họ không phải là những vị thần hay thánh trú ngụ
trên đỉnh Olympia, mà chỉ là những người phải chết, người này thì nhỏ nhoi
và buồn cười, kẻ kia thì bị áp bức và tự phụ, Muoth thì thảm thương và tự
hành hạ, người đàn bà quyến rũ thì đáng thương và khốn khổ cũng như
người đàn bà bạn của một con người khoái lạc chủ nghĩa bất an, kẻ không
biết đến niềm vui, và tuy vậy nàng tốt bụng và tử tế và đã quen biết với nỗi
khốn khổ. Tôi, chính mình, cũng cảm thấy đã thay đổi. Tôi không còn là
một người đơn độc mà là một phần của tất cả mọi người, nhìn thấy cái tốt
và cái xấu trong cả bọn họ. Tôi cảm thấy tôi không thể yêu một người ở
đây và ghét một người khác ở đó. Tôi đã hổ thẹn cho sự thiếu thốn hiểu biết
và đã thấy một cách rõ ràng lần đầu tiên trong đời sống trẻ trung của tôi, là
người ta không đi suốt qua đời sống và giữa thiên hạ một cách giản dị như
vậy, ghét một người này và yêu một người kia, kính trọng người này và
khinh miệt người khác, nhưng tất cả những tình cảm này đã được buộc chặt
vào nhau, hầu như không thể phân biệt được. Tôi nhìn đến người đàn bà đi
bên cạnh tôi hiện giờ cũng im lặng như thể nàng cũng nhận ra rằng bản chất
của nhiều sự vật khác hẳn với những gì nàng nghĩ và nói đến.
Sau cùng chúng tôi đã đến nhà nàng. Nàng đưa tay ra với tôi, mà tôi đã ấn
mạnh vào và hôn lên bàn tay ấy.
- Chúc ngủ ngon – nàng nói một cách ân cần nhưng không mỉm cười.
Tôi cũng chúc lại nàng như vậy. Tôi đi về nhà và leo lên giường ngủ, tôi
không biết làm thế nào, đã ngủ ngay lập tức và ngủ mãi đến trưa hôm sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.