MỘNG DỤC - Trang 126

Có lẽ là ...

"Aaa...." Trịnh Liệt đang mông lung suy nghĩ thì phát ra một tiếng ngâm

dài. Hắn mở to mắt nhìn cô gái đang ngồi quỳ trước mặt há miệng ngậm lấy
cự vật của mình.

AAaaaa...cô cư nhiên lớn gan đến vậy, dám dùng miệng.

Trịnh Liệt bị khoái cảm từ phần thân truyền tới toàn thân làm cho cơ thể

có chút bất định, hai tay không tự chủ mà bám chặt lấy thành ghế, dùng sức
để bản thân không bị cô làm cho phát điên. Nhưng là Lâm Vĩnh Túc không
hiểu lần này đến đây đã ăn phải gan hùm hay sao mà vẫn điếc không sợ
súng, tiếp tục ngậm lấy phần phân thân to lớn kia vào trong miệng, phân
thân của hắn lớn đến nỗi cô phải há miệng hết mức mới có thể ngậm trọn
quy đầu của hắn.

Vì khoái cảm mà Trịnh Liệt không thể chịu nổi nữa, tay hắn vô thức đưa

ra phía sau đầu của Lâm Vĩnh Túc, dùng sức ép đầu cô sát gần hơn cự vật
để cự vật có thể vào sâu hơn trong miệng cô.

Thứ đó của hắn đúng là quá lớn đi, chỉ mới vào chưa được một nửa mà

quy đầu đã chạm tới cuống họng Lâm Vĩnh Túc, khiến cho Lâm Vĩnh Túc
muốn nôn ra, đầu cô muốn rút ra nhưng lại bị bàn tay hắn giữ lại không cho
di chuyển. Và ngay sau đó thì sự di chuyển của đầu cô được điều chỉnh bởi
bàn tay to lớn của Trịnh Liệt. Hắn vì bị khoái cảm xâm lấn mà không quan
tâm đến cảm nhận của cô, chỉ biết ngang tàn dùng tay đưa đẩy đầu cô để
dương v*t ra vào trong miệng cô.

Cuống họng Lâm Vĩnh Túc bị chọc ra chọc vào đến buồn nôn, nhưng mà

Trịnh Liệt vẫn một mực không thacho cô. Cô có cảm giác như nếu bây giờ
mình mà nôn thì sẽ nôn luôn cả ruột gan mình ra ngoài vậy, nước mắt
không biết từ đâu tụ lại trên mắt, theo hốc mắt nóng ấm chảy xuống gò má.
Vì công ty của bố mình, cô có thể chịu đựng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.