Miệng vì bị dương v*t của hắn lấp đầy mà không thể nói gì, chỉ phát ra
được những tiếng ú ớ không rõ.
Trịnh Liệt bị khoái cảm áp chế khiến hắn muốn phun luôn trong miệng
Lâm Vĩnh Túc, may mắn sao đã nhanh chóng kìm lại rồi rút ra, chất dịch
trắng bắn lên trên mặt Lâm Vĩnh Túc.
Trịnh Liệt thỏa mãn thở một hơi, lại nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của Lâm
Vĩnh Túc, lúc này hắn mới nhớ đến vừa rồi mình đã quá không kiểm soát
được hành động mà đem cô làm như vậy. Trong lòng liền có chút áy náy
nhưng rất nhanh biến mất, thay vào đó là cự vật vừa mềm đi vì nhìn thấy cơ
thể của Lâm Vĩnh Túc mà lại lần nữa ngẩng cao đầu: "Cởi quần ra." Hắn ra
lệnh.
Lâm Vĩnh Túc không còn cách nào liền nghe theo, đưa tay cởi thắt lưng
của Trịnh Liệt ra. Tiếng lạch cạch của dây lưng cùng mùi dịch mật nồng
đậm trong không khí khiến cho không gian phòng làm việc vô cùng ám
muội.
Chiếc quần còn chưa được cởi ra, Lâm Vĩnh Túc đã bị Trịnh Liệt lật
người xuống mặt sàn có trải thảm, cả người cô lộ ra trước mắt hắn.
Trịnh Liệt tự mình cởi lấy quần, xong xuôi dùng cự vật đã ngẩng cao
đầu, thô to dũng mãnh đến trước cửa huyệt đang tràn ra chất dịch nhầy.
Quy đầu vờn nhẹ trước cửa huyệt: "Em đã ra nhiều vậy rồi hẳn là đang rất
mong chờ nó đi vào đúng không?" Ngừng một lát, nói tiếp: "Là do em tự
nguyện đưa đến trước mặt tôi. Miếng thịt ngon thế này, không ăn thì hơi
phí nha."
"Vậy...anh nhớ ăn cho kĩ vào, coi chừng nghẹn." Lâm Vĩnh Túc nhìn
hắn, hờ hững nói.
Trịnh Liệt nghe vậy khẽ cười nhẹ, đúng là chỉ có cô mới có thể nói ra
những câu phi thường nguyền rủa như vậy đối với hắn: "Được, chiều ý em.