Chính là tức giận. Không những thế, mà còn là phi thường tức giận. Vì
cớ gì một con bé miệng còn hôi sữa mà dám nhìn cô ta bằng ánh mắt khiêu
khích đó chứ? Tưởng quyến rũ được Trịnh tổng thì mình lên mặt được ư?
Hừ! Thư kí thì sao? Dù gì cũng là phó thư kí, vẫn là cấp dưới của cô ta.
“Cô nói thư kí? Tôi… làm thư kí?” Lâm Vĩnh Túc chỉ vào mặt mình, đưa
ánh mắt như kẻ ngốc nhìn cô ta hỏi.
Thư kí ư? Đúng là anh ta đã nói từ bây giờ hắn nói gì cô cũng phải nghe
theo, đúng là cô cũng đã đồng ý. Nhưng mà thư kí thì… có phải là quá cao
rồi không? CÔ còn tưởng sẽ bị hắn dày vò, bị hắn vui dập cho đến chết đi
sống lại chứ.
‘’Cô vui mừng cái gì?” Thư kí Ngô khẽ nhếch miệng, nhưng là sự thù
hằn trong ánh mắt thì không chút che dấu mà lộ ra, bắn về phía Lâm Vĩnh
Túc: “cô cũng chỉ là đồ gái bán thân thôi, không biết xấu hổ hay sao mà
vẫn cười được? Hay từ nhỏ đã được mẹ cô dạy cho như thế? Hả?”
Cùng lúc khi chữ “hả” cuối cùng thốt ra từ miệng của thư kí Ngô thì một
cái tát như trời đánh cũng giáng xuống luôn một bên má của thư kí Ngô.
CHÁT!!!
Sức đánh không nhỏ, lại ở trong không gian hẹp nên tiếng vang càng trở
nên to bất thường. Lâm Vĩnh Túc mở lớn hai mắt, hai môi mím lại: “Tôi
không cho phép cô xúc phạm mẹ tôi.”
Cô…cô vừa đánh người.
Cô vừa đánh cô gái đó.
Cô ta dám xỉ nhục mẹ cô.
Nhưng….