MỘNG DỤC - Trang 142

Phía xa xa có hai người đang ngồi và hai người đang đứng. Gì thế này?

Là một người đang ngồi và một người đang đứng chứ.

Mắt cô bị ảo giác thật rồi. Lâm Vĩnh Túc cúi đầu, nhắm nhắm mắt lại,

như thể làm vậy thì đầu óc đang quay cuồng có thể lấy lại được chút tỉnh
táo hơn.

Phải tìm giày cái đã.

Lâm Vĩnh Túc bước đến bên bàn làm việc của Trịnh Liệt, hắn đang ngồi

dựa lung vào ghế, dung đôi mắt chim ưng uy mãnh nhìn cô.

“Trịnh tổng…” Lâm Vĩnh Túc nghe được tiếng noiscos chút em lệ, có

chút rụt rè, nhìn lại, đây chẳng phải là thư kí Ngô sao? Chẳng phải là người
vừa bị cô đánh một cái sao? Sao bây giờ lại đứng bên cạnh Trịnh Liệt? Sao
bỗng nhiên lại mang khuôn mặt ướt đẫm như con mèo nhỏ uất ức vậy? Sao
hai mắt bỗng dưng đỏ hoe như thể vừa bị bắt nạt vậy?

Ha. Chẳng lẽ là mách lẻo sao?

Cô ta tưởng cô sợ sao?

Vừa định cúi người nhặt giày lên, ánh mắt cô vừa khéo lướt qua khuôn

mặt Trịnh Liệt, dường như cô thấy hắn gật đầu một cái, ngay sau đó
“CHÁTTTTT….” Một cái bạt tai như trời giáng rơi xuống trên mạtư Lâm
Vĩnh Túc.

Mái tóc dài bị đánh tung tóe lên mặt, không nhìn thấy rõ được cảm xúc

của cô lúc này, nhưng trên gò má trắng nõn đã hiện rõ năm hằn ngón tay rõ
rệt cùng khóe miệng dường như có gì đó rỉ ra tanh tưởi.

Cô không đau. Dường như là cô bị mất cảm giác luôn rồi vậy. Đầu cô

choáng váng, cô không còn cảm giác gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.