MỘNG DỤC - Trang 141

“Cô nhớ đấy.” Thư kí Ngô sau một giây sững sờ thì bừng tỉnh, sau đó ôm

mặt đi ra khỏi toilet.

Chỉ còn lại Lâm Vĩnh Túc ở trong toilet, cô dựa lung vào tường, từ từ

trượt người xuống. Sau đó ngồi thụp xuỗng, ôm lấy hai đầu gối.

Mẹ, bố…hai người yên tâm. Con gái sẽ bảo vệ hai người.

________*****************_________

Vuốt vuốt lọn tóc bên má, Lâm Vĩnh Túc bước từng bước khó nhọc trên

nền hành lang của tập đoàn IE.

Cô đang cảm nhận từng đợt đau buốt dâng lên, từ hạ bộ đến lung hay

bụng. Đầu óc cô như quay cuồng, cô phải vịn tay vào tường để cẩn thận
bước đi, cố gắng không để cho bản thân mình ngã. Nhưng là… khó chịu
thật đấy. Nơi hoa huy*t vừa giao hợp với hắn dường như đang bị hang ngàn
cây kim đâm vào. Đau rát.

Thư kí ư? Hừ… rốt cuộc là hắn đang muốn âm ưu chuyện gì mà lại để cô

làm thư kí cho hắn chứ?

Cô muốn về nhà. Cô muốn ròi khỏi đây, muốn ngủ một giấc đã.

NHưng nhìn xuống đôi chân trần của mình, Lâm Vĩnh Túc khẽ cười

nhạt. Cô đi ra khỏi phòng hắn mà quên mang theo giày rồi. Phải vào lấy
mới được. Lấy xong cô sẽ về nhà ngủ một giấc thật lâu, sau đó còn phải đi
thăm bố, bố ở một mình chắc cô đơn lắm. À… còn phải tới bệnh viện để
xem tình trạng của mẹ nữa. Chậc, mẹ thích nhất là hoa lưu li, trước khi tới
cô sẽ mua một bó hoa lưu li thật to thật đẹp cho mẹ mới được.

Cạch.

Cánh của phòng tổng giám đốc mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.