MỘNG DỤC - Trang 187

Lâm Vĩnh Túc mở to mắt nhìn Trịnh Liệt. Hắn... không phải đang bị

thương sao?

Vai hắn chắc hẳn vẫn còn đau. Vậy....

Một bàn tay vuốt ngược từ đùi ra phía sau rồi luồn vào bên trong áo cô.

Đưa tay ra phía sau mở khuya áo trong, chiếc áo bung ra khiến đôi ngực
được giải thoát khiến Lâm Vĩnh Túc thoải mái hơn rất nhiều so với việc cứ
bị bó sát như vậy.

Lâm Vĩnh Túc thở hắt một cái, sau đó mới ý thức được là bản thân mình

đang rơi vào hoàn cảnh nào. Vội vàng kéo áo lên che ngực, luống cuống
muốn ngồi dậy, lại bị Trịnh Liệt một tay đè xuống, ghì chặt lấy cô, sau đó
cúi đầu đặt cằm lên vào cô, thì thầm: “Em đang cô tình chơi trò mèo vờn
chuột à?”

Lâm Vĩnh Túc nghe vậy, không nói gì. Chỉ đơn giản là bởi vì... cô cũng

không rõ mình là đang muốn chạy trốn, hay là đang mong chờ điều gì đó
nữa.

Lâm Vĩnh Túc nhắm hai mắt lại, không động đậy. Chỉ là hai núi tuyết

phập phồng dữ dội nói rõ rằng cô đang rất hồi hộp. Tim cô đang đập loạn.

Trịnh Liệt cười nhẹ một tiếng: “Em xem, cơ thể em rất chân thực. Nhất

là.... Chỗ này.” nói xong, bàn tay Trịnh Liệt đã đặt lên hạ bộ của cô, nhẹ
nhàng xoa nắn: “Thấy không? Rất nhanh đã ẩm ướt.”

Bàn tay hắn cách qua lớp quần lót, mân mê với vẻ say sưa. Khuôn mặt

hắn đang chôn ở cổ cô dần dần chuyển lên vài rồi đến xương quai xanh.
Mỗi tấc da thịt nơi mà hắn lướt qua đều để lại những dấu răng và vệt nước
miếng ám muội, mỗi tấc da thịt mà hắn lướt qua đều nóng bừng, ray rứt
như hàng nghìn con kiến đang bò lên người cô vậy.

Nhịn không được, Lâm Vĩnh Túc cắn răng, rên nhẹ một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.