KHó chịu thật mà. Sao cô ta dám dùng ánh mắt với cái thái độ đó với
hắn? là do mẹ cô ta, do bô cô ta sai trước, vì cái gì mà dám trách hắn chứ.
Trịnh Liệt cao ngạo nâng cằm, đưa mắt nhìn về phía cửa, nơi bóng lưng
của Lâm Vĩnh Túc đang bước tới.
Cô bước từng bước đến trước mặt mẹ cô. Khiên Thục Linh vẫn đang
trong cơn shock nên không thể làm gì khác ngoài ngồi đó, chỉ là ánh mắt
đầy thương tâm của bà nhìn đứa con gái trước mắt có phần chua chát.
Tiểu Túc à, Tiểu Túc....
Là mẹ hại con, là người mẹ này đã hại cả đời con gái của con.
Có điều trong mắt của Lâm Vĩnh Túc thì ánh mắt của mẹ mình lúc này
lại không phải là sự thương tâm hay hối lỗi mà là sự trách móc, sự thất
vọng.
Thất vọng về đứa con gái bất hiếu, chỉ biết hoan lạc khi bố mình vừa
mất, mẹ mình lại đang bị bệnh như vậy. Thật đáng trách mà, đến cô còn tự
cảm thấy thất vọng về bản thân mình.
Trịnh Liệt bước xuống giường, bàn tay chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, sau
đó đi về phía cửa. Đến cạnh Lâm Vĩnh Túc, dừng lại, hắn nhìn xuống
người đàn bà đang ngồi trước cửa, bà ta cũng đang ngước mắt lên nhìn hắn.
Đôi mắt bà ta đỏ hoe nhưng trong đó không thể thiếu sự căm hận cực đại.
Bà ta như thể lên cơn điên, đứng dậy nắm lấy cổ áo hắn kéo thật mạnh:
"Cậu...cái tên điên này. Sao cậu dám làm vậy với con gái tôi? Tại sao? TẠI
SAO HẢ????"
Khiên Thục Linh hét lên bằng toàn bộ sức lực còn sót lại sau cú shock
vừa rồi.
Chátttt....